Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

Chương 71




-Nên hôm nay tôi mời mọi người đến đây để thông báo vấn đề phu nhân của Lục gia….Người xứng đáng làm vợ của Lục Khánh Phong, tôi, làm con dâu của mẹ tôi và làm phu nhân của Lục gia chính là…..Diệp Lan!

Ngay sau khi Lục Khánh Phong dứt lời, nụ cười trên môi Mẫn Như liền tắt ngúm, ả ta quay qua nhìn Lục Khánh Phong, rồi nhìn Diệp Lan đang đứng dậy bước lên sân khâu. Tiếng vỗ tay của Tuyết Nhi vang lên đầu tiên sau đó là tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Ai nấy bên dưới ngoài Tuyết Nhi và Dung Thi Vân ra thì ai cũng ngơ ngác,họ cho rằng Mẫn Như mới là người Lục Khánh Phong chọn nhưng lại không phải…

Ở bên dưới có một tiếng nói vang lên:

-Vậy cònđứa con trong bụng của tiểu thư Mẫn Như thì sao?Lẽ nào Lục gia không màng đến đứa cháu này sao?

Mọi người ai nấy cũng đều gật đầu,đây đúng là thắc mắc lớn nhất của tất cả mọi người. Mẫn Như đứng bên cạnh Lục Khánh Phong đang nuốt nước và rất muốn nghe câu trả lời từ anh/

Ngay sau đó Dương Dịch đưa cho Lục Khánh Phong một tờ giấy, anh nhận lấy liền đưa ra trước mọi ngườ,ở bên dưới ánh đèn flash đã vang lên không ngớt.

-Tôi đã kiểm nghiệm bào thaitrong bụng này..Nó…không có máu mủ gì với Lục gia! Nếu ai không tin gọi bác sĩ đến xét nghiệm..ngay tại đây!

Lúc này tiếng bàn tán xôn xao ở bên dưới vang lên, nhưng chủ yếu là khinh rẻ Mẫn Như, mọi người cho rằng ả tham danh vọng mà có lấy cái ghế phu nhân. Ai nấy cũng nghĩ là không cần thiết phải xét nghiệm ngay tại đây làm gì, vì họ tin là thật.

Mẫn Như thì như hồn bay phách lạc. cô ta đứng không vững mà lùi ra phía sau vài bước. Cảm giác trước mặt ả chính là tuyệt vọng, mọi thứ như kiểu sụp đổ vậy.

Lục Khánh Phong tiếp tục nói:

-Như vậy là mọi người đã rõ phu nhân của Lục gia rồi..Bây giờ thì mong mọi thứ lỗi, Lục gia chúng tối còn có việc.

Ai này nhìn nhau hiểu ý liền rời đi, Lục Khánh Phong nói vậy vốn đuổi khéo họ về..Có người tiếc nuối vì vừa thấy được kịch hay đã phải kết thúc.

Đợi khi khách đến dự về hết Dung Thi Vân với Tuyết Nhi mới đến chỗ Mẫn Như.Thiện Nam đã ra xe đợi sẵn Tuyết Nhi (ko thích chuyện bao đồng là rất tốt*>*)

-Ay..do, chị Mẫn Như sao thế? Đừng có như vậy ảnh hưởng đến đứa bé đó!_Tuyết Nhi không ngại mang lời châm chọc

-Mấy hôm được bà già này phục vụ cô sướng đúng không? Tôi nói cho cô biết mấy cái đồ tẩm bổ mà tôi mang đến cho cô là tôi sai người quét vườn đi mua đấy, cô nghĩ cô xứng đáng để tôi đích thân mua sao? Ngay cả người làm bếp của Lục gia cô cũng không xứng đáng hưởng cái phước đấy đâu…

Mẫn Như lúc này mới như hóa đá, hóa ra…tất cả chỉ là diễn kịch thôi sao?

-Mẹ, Tuyết Nhi hai người mai về đi…_Lục Khánh Phong lên tiếng.

Tuyết Nhi liếc xéo ả ta rồi rời đi, nhỏ biết kế hoạch của anh trai nhưng nhỏ không muốn dính nhiều vào vụ này, không phải là nó mang lại cảm giác tội lõi mà Tuyết Nhi thực sự không quen khi phải diễn cái tốt đẹp trước người mà nhỏ vốn dĩ ghét đến nhìn ả thở cũng thấy khó chịu.Khi thấy Dung Thi Vân, Tuyết Nhi đi khỏi Lục Khánh Phong mới đến đỡ Mẫn Như:

-Cô thấy sao? Cảm giác thoải mái chứ?

Mẫn Như hoảng sợ liền lắc đầu lia lịa…

-Phải rồi…Cái ngày hôn lễ của tôi và Diệp Lan, cô cũng đến phá hoại một cách tan hoang như vậy mà…Cảm xúc của cô bây giờ so với Diệp Lan ngày hôm ấy cũng không có khác đâu!

Tất cả kịch bản đều là do Lục Khánh Phong sắp đặt, hóa ra hắn muốn Mẫn Như nếm cái mùi vị khi tất cả những gì mình mong chờ bị sụp đổ. Tất cả những ngày hắn quan tâm Mẫn Như chỉ là giả tạo, cả Dung Thi Vân cũng vậy…Tuyết Nhi cũng thế.

-Mẫn Như…Cô có nhớ tôi nói với cô điều gì không?

Mẫn Như một lời cũng không nói chỉ có thể lắc đầu..

-Tôi bảo với cô rằng..tôi ghét nhất kẻ nào dám lừa dối tôi, tôi còn bảo rằng tôi sẽ…..

Lục Khánh Phong chưa nói xong liền rút súng ra nhẹ nhàng bóp cò. Giọng điệu lạnh lùng vang lên:

-Cô nói xem…viên đạn nên nằm ở đâu?

Mẫn Như quỳ xuống lẩm bẩm:

-tha…tha..cho..em,em biết lỗi…rồi mà.