Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

Chương 65




Diệp Lan hướng mắt lên bầu trời, nhanh chóng cầu vòng hiện ra, rất đẹp..Có đủ màu rực rỡ. Cô đưa tay lên như muốn chạm lấy, nếu muốn nhìn rõ thì phải men theo con đường ở nghĩa trang lên ngọn núi sẽ thấy được cầu vòng rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy được cả thành phố…Đột nhiên một cảm giác choáng váng mang tới, mọi thứ trong mắt Diệp Lan cứ quay cuồng rồi một màu tối đen trước mắt cô..Diệp Lan mệt mỏi ngất đi.

Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đây không nên gọi là giường mà chỉ là tấm gỗ thì đúng hơn,một ngôi nhà đã khá lụp xụp,trên tường đã xuất hiện những vết nứt, chỉ cần có một trận bão lớn khả năng sụp là rất cao. Cô đắp một chiếc chăn đã rách nát không còn nguyên hình.Diệp Lan mệt mỏi ngồi dậy, định bước xuống giường thì từ xa đã thấy 2 đứa trẻ một đứa khoảng 14-15 tuổi, và đứa còn khá bé hình như khoàng 4-5 tuổi đang chơi đùa khá vui vẻ, cả hai đều lem luốc, mặc bộ quần áo cũ kĩ và rách nát nhưng trên mặt hiện lên sự vui tươi hiếm có. Đột nhiên một người phụ nữ đã có tuổi bước vào, tuổi có vẻ chỉ kém tuổi mẹ Diệp Lan khoảng 5-6 tuổi tuổi nếu bà còn sống,trên mặt đã có những nếp nhăn rõ ràng nhưng cho thấy người phụ nữa này so với tuổi già rặn hơn rất nhiều. Cô Lương bước vào trên tay cầm bát cháo nhìn Diệp Lan cười nhẹ:

-Cháu tỉnh rồi à? 

Diệp Lan nhìn cô Lương liền hỏi:

-Sao cháu lại ở đây? Cô…là ai?

Hai đứa trẻ chơi ngoài sân thấy Diệp Lan tỉnh vội chạy vào, đứa nhỏ giọng lém lỉnh lên tiếng:

-Woa..Chị ấy xinh quá! 

Đứa lơn nghe vậy vội gật gật đầu đồng ý. Cô Lương thấy vậy không khỏi bật tiếng cười nhẹ, cô ngồi bên chiếc ghế gỗ đã không còn vứng chắc lên tiếng:

-Cô là cô Lương, còn đây là hai đứa con của cô! Đứa lớn là Thảo Mộc, đứa nhỏ là Vu An. Cô là người thường xuyên chăm sóc ở nghĩa trang. Hôm nay chăm sóc thấy cháu ngất ở đấy, vội đưa cháu về đây! Nhà cô ở gần nghĩa trang mà, chỉ cần đi men theo đường mòn xuống núi là xuống nghĩa trang! 

Cô Lương kể lại chuyện cho Diệp Lan, Diệp Lan cũng hiểu ra phần nào. Cô nhìn hai đứa trẻ, chúng thấy thế vội nhìn nhau sau đó nói với Diệp Lan:

-Chị tên là gì vậy? 

-Diệp Lan..Gọi chị là Diệp Lan_Diệp Lan cũng thành thật đáp

Ngay sau đó đứa lớn liền lên tiếng:

-Em là Thảo Mộc, chị cứ gọi em là Mộc Mộc.

Đứa nhỏ thấy thế cũng nói theo:

-Em là Vu An,chị gọi em là tiểu An là được …

Diệp Lan mỉm cười gật đầu, xoa đầu hai đứa. Cô Lương ngay sau đó liền lên tiếng:

Cô có nấu bát cháo đây, mau ăn để hồi sức. 

Diệp Lan cầm bát cháo trắng lên ăn, cô Lương thấy vậy mới đứng dậy làm việc khác. Hai đứa nhỏ trò chuyện với DiệpLan, sự thơ ngây của 2 đứa khiến Diệp Lan không khỏi bật cười nhiều lần. Ngay lúc này đối với Diệp Lan chuyện hôn lễ như chừng từng tồn tại. 

Bữa cơm tối hôm đó, côLương đã kể về gia cảnh của mình cho Diệp Lan nghe. Chồng cô đã mất cách đây 5 năm,lúc đó bà đang mang thai tiểu An. Từ ngày ông Lương mất cuộc sống gia đình khốn khó, 2 đứa trẻ chỉ ở nhà không được đi học. Cô Lương sống nhờ vào những đồng tiền chăm sóc nghĩa trang. Diệp Lan hỏi bà:

-Sao cô lại không làm thêm việc khác?