Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

Chương 39




Ngày mai sẽ khác, sẽ lại thấy hàng cây rất xanh 

Sẽ lại thấy ngọn gió rất trong lành 

Khẽ lướt qua tim mình 

Ngày mai sẽ khác, sẽ lại thấy dòng người rất đông 

Sẽ lại thấy trời xanh rất rộng 

Nắng khẽ soi trên đầu 

-------------~~~~~~~-------------

Diệp Lan bất lực nằm nhìn bóng hình anh khuất xa, chính cô cũng hiểu được mình sắp phải xa anh...Một giọt nước mắt chảy theo nụ cười mãn nguyện! Có phải...cô và anh đến đây là hết duyên rồi phải không?Có phải nguyện ước muốn trở thành người phụ nữa của Lục Khánh Phong mãi mãi không thành hiện thực đúng không? Có phải thế không?

Đột nhiên,Cô nghe thấy tiếng gọi Diệp Lan rất lớn,tiếng gọi rất trong trẻo nhưng mang đầy sự gấp rút...Diệp Lan gắng gượng dùng tất cả những sức của mình để đi theo tiếng gọi đó...

Tình yêu là thứ khiến con người ta có thể từ tay Thần chết để trở về...

Diệp Lan từ từ mở mắt, trước mắt cô giờ là chỉ là những bóng đèn đang sáng thật yếu ớt với tiếng bánh xe của chiếc giường cấp cứu. Nghe rất khẩn cấp pha chút bi thương, cô quay sang nhìn thấy anh đang cũng thế nhưng...anh chưa tỉnh! Anh cũng đang phải thở bằng mặt nạ ôxi...Cô dùng chút sức lực của mình vươn tay ra để nắm lấy tay anh!Cảm giác được nắm tay người mình yêu đến những phút giây gần như cuối cùng này thật mãn nguyện! Lại một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt Diệp Lan, Phải chăng đó là...hạnh phúc! 

Tuyết Nhi thấy Diệp Lan tỉnh đột nhiên có chút vui mừng, cô gọi Diệp Lan từ rất lâu rồi! Cuối cùng thì cô cũng tỉnh! Cô Lý cũng đang vô cùng lo lắng chạy gấp rút cùng với giường cấp cứu, đằng sau còn có Dung Thi Vân-Mẹ của Lục Khánh Phong...

Đột nhiên 2 chiếc giường cấp cứu được chuyển sang 2 phòng khác nhau,bàn tay Diệp Lan đang nắm chặt lấy tay Lục Khánh Phong cũng bị vô tình mà phải buông, trong cơn mê man cô luyến tiếc nhìn bóng hình Lục Khánh Phong, tự nhủ trong lòng nhất đinh anh sẽ không được xảy ra chuyện gì!2 Chiếc cửa phòng cấp cứu khép lại...chẳng biểt rằng khi nó mở ra là tin tốt hay tin xấu!

Cô Lý, Tuyết Nhi và cả bà Dung Thi Vân cũng không ngừng lo lắng đi lại đi lại, mặt luôn hướng về phía cửa phòng,đã hơn 20 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cảnh cửa phòng mở!Có lẽ để tìm được 2 người đã phải mất 2 ngày rất vất vả mới có thể tìm thấy,tiệc tan rất lâu bác tài vẫn không thấy Lục Khánh Phong hay Diệp Lan đi ra, lo lắng đi tìm nhưng vẫn không thấy, đành gọi điện về biệt thự,đến ngày hôm sau vẫn không thấy họ, Tuyết Nhi nhận tin điều động người đi tìm,người của biệt thự còn làm khó, Tuyết Nhi phải lấy danh Lục Khánh Phong họ mới cho tìm, rất may nhỏ lại tìm thấy chiếc giày cao gót của Diệp Lan, đoán ngày được 2 người đang gặp chuyện...Nhỏ phải điều động cả trực thằng, cho ngừoi xuống cả vực, sử dụng những thiết bị hiện đại để tìm cuối cùng không ngờ lại thấy họ dưới vực...

Đưa họ đến bệnh viện và giờ phải đứng ngoài lo lắng, đợi chờ suốt 20 tiếng..Cô Lý nắm chặt tay, mong rằng mọi chuyện sẽ ổn, cô nhận được tin cũng sốt ruột vô cùng! 

-Mẹ! Mẹ mau về nghỉ đi, con sẽ ở đây!_Tuyết Nhi lo cho sức khỏe của Dung Thi Vân

-giờ về liệ mẹ có an tâm không, thôi con mau về tắm rửa đi, mẹ ở lại cho_Dung Thi Vân lên tiếng

Tuyết Nhi định nói gì đó thì cửa phòng của cấp cứu Diệp Lan mở ra,cô Lý, Tuyết Nhi vội chạy đến..ông bác sĩ mặt mày đầm đìa mồ hôi, ông ta lắc đầu lên tiếng...!