Choang!! Ly sữa trên tay Diệp Lan vỡ vụn, cô hoảng hốt, kinh sợ. Con tim đau đến cồn cào.
- Diệp Lan, mau vào bệnh viện đi con! Tử Kỳ muốn gặp con....LẦN CUỐI!!
Chỉ vậy thôi cũng đã khiến Diệp Lan muốn khụy xuống, nhưng Diệp Lan còn chút lí trí, cô chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự. Tuyết giờ đã dày hơn đêm qua, trời âm u, ngoài đường thật tĩnh lặng. Mọi người vì trời lạnh nên hầu hết không ai ra khỏi nhà, trên đường chỉ có bóng một cô gái gầy gò, chạy thật nhanh trong tuyết, đôi chân nặng nề nhấc lên khỏi những tấm tuyết dày cộp. Diệp Lan chạy theo hướng bệnh viện, cô không để ý xung quanh, thỉnh thoảng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cuối cùng, cũng đến bệnh viện, đôi chân Diệp Lan đã xưng tấy vì cô không hề đeo đồ bảo hộ do vội vàng quá nên đi chân trần đến đây, cô thở gấp vì chạy quá nhanh. Chạy tiếp vào trong bệnh viện, run rẩy ấn nhanh thang máy, chuyện gì đang xảy ra đây chứ? Thang máy đang bảo trì do gặp sự cố, mọi người, từ y tá đến bác sĩ, tất cả mọi người. Ai cũng đều chú ý đến Diệp Lan, bộ dạng của cô bây giờ trong thật khó coi. Diệp Lan mặc kệ, cô chạy thật nhanh đến thang bộ, chạy với toàn bộ sức còn lại. Đến tầng 59, cô chạy vào hành lang, chân giờ đã bật máu do mảnh vỡ của ly sữa gây nên. Không tự chủ được ngã khụy xuống, đôi chân đã mất đi cảm giác, máu cứ thế tuôn ra. Không thể đứng vững, phòng của Tử Kỳ chỉ cách 2 phòng nữa thôi, Diệp Lan phải cố lên! Cô lết người xuống sàn nhà vì đôi chân dường như bây giờ đã vô dụng, Diệp Lan lết đến đâu máu ở chân chảy theo đến đấy, nhiều người thấy vậy nhưng vẫn ngại ngùng không giúp đỡ (ngại ngùng? ÔI thật là tốt bụng nha) Diệp Lan lết được đến phòng của Tử Kỳ, quanh người anh giờ toàn là dây chằng chịt, anh phải thở bằng mặt nạ ôxi, Diệp Lan đau lòng, ba mẹ anh vội chạy lại đỡ cô dạy, Diệp Lan được dìu đến cạnh anh. Cô khóc không thành tiếng, nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh toát của Diệp Lan, Tử Kỳ thều thào:
- Xin..lỗi, không..cùng...em đi..đến cuối..cuộc đời..được rồi! Anh..xin lỗi!! Diệp Lan! Anh sẽ luôn ở bên em dẫu em không nhìn thấy! Phải sống thật hạnh phúc em nhé! Nếu em hạnh phúc anh sẽ an tâm hơn. Phải thật hạnh phúc bên..Lục Khánh Phong, được không?
Diệp Lan nắm chặt tay anh, cô lắc đầu:
- Đừng bỏ em, đừng bỏ em đi mà! Anh hứa sẽ cười em mà! Hứa rằng chúng ra sẽ chung sống hạnh phúc đến cuối đời mà. Đừng bỏ em, em cô đơn lắm đừng bỏ em!
- Anh..xin lỗi!!!_ Vừa dứt lời, Tử Kỳ buông thõng đôi tay, nó cứ thế mà hạ cánh trong không trung..Đôi mắt từ từ nhắm lại, anh ngủ rồi.. Một giấc ngủ thật yên bình, thật sau lắng!
Một giọt nước mắt vô thức rơi trên khuôn mặt Tử Kỳ, đây..là giọt nước mắt hạnh phúc hay đau khổ! Lẽ nào...nó rơi vì khi anh ra đi có cô bên cạnh, rơi vì nuối tiếc khi không giữ đúng lời hứa với cô, rơi vì phải chúc cô hạnh phúc bên người ta, nó rơi..vì sự mơ ước được sống hạnh phúc bên cô bay giờ đã theo đã tan thành bọt biển...
Diệp Lan đau khổ, hét lên:
- Khônggg.......
Tiếng khóc của cô vang vọng lên cả căn phòng,. Diệp Lan áp mặt vào ngực anh, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, ướt đầm cả một vùng áo. Cô, chính cô còn không tin được..anh đã đi rồi! Tiếng gấp gáp của máy đo nhịp tim cứ thế kêu tít..tít.. rồi dừng hẳn. Nỗi đau này, cách đây mấy tháng trước cô hẳn đã từng trải qua. Nó đau lắm! Mất ba đến bây giờ mất luôn người mình yêu thương. Ông trời đúng là bất công mà! Diệp Lan cứ thế mà ngất đi một cách đau đớn..
Còn về Lục Khánh Phong, khi thấy cô chạy đi không những không bận tâm mà cho dù cái liếc mắt vẫn cũng không hướng đến Diệp Lan. Nhưng nào ai biết được hắn biết tất cả mọi chuyện. Sau khi thấy cô trở về, lúc cô ngất đi, hắn mới biết quần áo cô dính máu. Một cuộc gọi trong giây lát, hắn điều tra được tất. Lục Khánh Phong nhếch miệng sau khi kết thúc cuộc gọi.
Trong phòng làm việc của tổng công ty Lục Nam, Lục Khánh Phong ngồi một cách vô cùng an nhàn, nhìn thật bất cần nhưng lại nó lại khiến nhiều cô gái ngất vì sự quyến rũ vô cùng xấu xa này! Hắn cầm điện thoại, mắt tỏ ra chăm chú khi xem toàn cảnh video quay lại của Diệp Lan hôm nay, hình ảnh cô lê lết dưới sàn nhà để vào thăm Tử Kỳ đều được thu vào tầm mắt của Lục Khánh Phong. Đang xem giữa chừng, chiếc điện thoại trên tay bị Lục Khánh Phong ném vỡ tan. Hắn tự nhiên thấy không vui...nên tiện tay ném nó đi một cách thật bâng quơ (Ôi! thật là tiện tay) Đứng dậy và đi ra khỏi phòng!
------ Dạo này e bận mn thông cảm <3 -------------