Hồi lâu sau, cô cất lời
- Tôi kể anh nghe một chuyện, nhưng anh phải giũ bí mật cho tôi.
- Được
Cô im lặng hồi lâu mới nói
- Cách đây 10 năm có quen một cô bạn thân, cô ấy tên Thu.Thu thông minh và nhẹ nhàng.Lúc đó tôi đang ngồi ở sân bống rổ,chẳng có ai chỉ một mình.Chẳng biểu sao Thu lại xuất hiện và ngồi kế bên tôi, cô ấy chẳng nói gì chỉ ngồi im.
Suy nghĩ một lúc Hàn Nguyên nói tiếp
- Từ đó hai chúng tôi chơi chung, hai đứa rất ít khi nói chuyện nhưng lại quan tâm để ý nhau từng chi tiết. Ngày đấy tôi chỉ biết đi học rồi lại về nhà nhưng từ khi có cô ấy cuộc sống của tôi có sắc màu hơn, có niềm vui hơn. Chơi với nhau được 3 năm mẹ tôi phát hiện tôi có bạn, bà đánh tôi đến chảy cả máu đầu bắt tôi phải nghỉ chơi với Thu nhưng tôi ngoan cố vẫn lén chơi với cô ấy, thấy tôi không nghe lời mẹ tôi thuê người đánh Thu, nhân lúc cô ấy đi về một mình mà kêu người ra đánh, cô ấy lại chẳng nói với tôi mà chỉ âm thầm chịu đựng. Sau nhiều lần tâm lí Thu bị ảnh hưởng cộng thêm việc cô ấy là con nhà gia giáo phảu chịu những áp lực rất lớn khiến cô ấy bị tự kỉ.
Anh bất giác quay qua nhìn cô, thấy trên mắt đã động lại những bọng nước nhưng Hàn Nguyên đã nhắm mắt lại không cho nó rơi xuống.
- Cộng thêm những lời cay nghiệt khiến Thu không thể chịu nổi, mọi thứ đã dồn cô ấy đến bước đường cùng.Áp lực từ gia đình kể cả áp lực từ tôi khiến Thu mệt mỏi muốn buôn xui.Tôi là bạn cô ấy nhưng lại chẳng hay biết việc gì, tôi thật tồi anh nghĩ tôi xứng đáng có bạn không?
Dứt câu hai hàng đứng mắt cứ thế tuông rơi, anh nhìn cô tim chẳng hiểu sao lại nhói lên liên hồi.
- Hôm đấy hai chúng tôi cũng đi về chung như thường lệ, đến một con đường bỗng cô ấy dừng lại, tôi khá ngạc nhiên, nhìn tôi một lúc cô ấy nói"Cậu biết không chơi với cậu là điều tuyệt vời nhất lúc này nhưng có lẽ điều tuyệt vời này tớ không thể duy trì lâu mãi được, xin lỗi cậu vì đã đến nhưng lại đi một cách bất ngờ " cô ấy nói xong từ dần dần đi lùi về sau.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh
- Tôi lúc ấy ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Đùng! thứ âm thanh chói tai xé tan màng đêm tĩnh mịt, chiếc xe contayner lao đến hất cô ấy lên cao rồi lại tiếp đất, gió từng cơn rít lạnh lẽ rít lên.Tôi vố để mình không được quỵ xuống chạy đến bên ôm cô ấy vào lòng,máu từ người vô ấy chảy ra xối xả.Thật sự lúc ấy nếu tôi nhanh trí gọi xe cấp cứu thì chắc bây giờ Thu đã không chết,lúc ấy tôi chẳng còn suy nghĩ được gì hết. Mọi người bu lại gọi xe cứu thương đưa cô ấy vào viện.Thu được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng mất rất nhiều máu. Tôi ngồi ngoài hành lang tâm tối lạng lẽo, trên người là chiếc áo đồng phục trắng loang lỗ máu.
Từ lúc nãy đến giờ Quý Phong vẫn chưa lên tiếng bất cứ điều gì chủ lẳng lặng ngồi im nghe cô kể, rồi lại nghe cô khóc chẳng than thở hay an ủi một lời.
- Tôi ngất đi vì quá mệt, lúc tỉnh dậy đã nghe tin cô ấy chết, lúc ấy tôi như sụp đổ khụy tại chỗ,ngày đám tang cô ấy tôi chẳng lấy một giọt nước mắt không cười không nói chỉ ngồi lặng mình nhìn vào di ảnh.Đám tang diễn ra suốt ba ngày tôi không ngủ không ăn chủ ngồi. Tang lễ diễn ra xong tôi cũng đi du học, sau này về nước được hai năm rồi gặp anh.
- Sao cô lại không khóc,vì đó là người bạn duy nhất của cô.