Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 72: Nhận ra




"Lâu thật đó.''

Gia Vũ quay lại, chờ thêm khoảng gần ba mươi phút Lý Hân vẫn chưa trở lại, nước ngọt anh mua cũng tan gần hết đá rồi.

Anh tự hỏi, dậm lại phấn lâu tới vậy luôn?

Trong lúc loanh quanh với thời gian, một cô gái bước ra từ WC nữ, Gia Vũ gấp gáp lên tiếng gọi.

"À, cô gái gì ơi, làm phiền cho tôi hỏi, cô có thấy một người khác tóc nâu, váy ôm màu hồng pha lê còn rất xinh đẹp ở trong đó không?"

Cô nàng đứng lại, sau khi nghe Gia Vũ miêu tả qua chỉ chậm lắc đầu: "Bên trong hình như chỉ có một mình tôi thôi."

"À có chắc... ế, khoann!''

Còn định hỏi thêm, nhưng người bạn của nhỏ đã kéo nhỏ đi mất rồi.

Anh đặt hai ly nước dưới chân, lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại, gọi cho Lý Hân.

Cứ hai ba cuộc và nhiều dần lên, đối phương không bắt máy.

Gia Vũ cảm thấy bất an nhờ người lao công gần đó kiểm tra lại, và đúng như cô gái kia nói, không hề còn ai ở bên trong, anh bắt đầu lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm Lý Hân.

Trong khi đó, Dương Phong cầm điện thoại của cô trên tay, khoé môi nhếch lên đắc ý.

"À à, chắc đang sắn suýt lắm, nhưng anh bỏ cả buổi ra theo dõi hai người và bắt được em, đâu dễ gì cho cả hai đoàn tụ được.''

"Mà, em sẽ quay về bên anh, đoàn tụ với hắn để làm gì chứ?" - Hắn nói thêm.



Lý Hân cắn răng trong bất lực, vì hiện tại có vùng vẫy cũng cô ích thôi, lẽ ra mình nên tắt chuông điện thoại, nếu không hắn đã chẳng biết rồi.

"Này, anh đã nói gì nhỉ, đừng nhìn anh câm thù như vậy, thật khó chịu, chẳng phải em nói rất yêu anh hay sao?"

Dương Phong ngồi xổm xuống, siết chặt lực bóp lên má Lý Hân, ánh mắt mở toan lộ tơ máu chằn chịt: "Anh sẽ phải đánh em không ngoan ngoãn, anh không muốn em đau tí nào."

Dù nói vậy, móng tay hắn cứa vào da mặt, vẫn đang ứa ra máu.

"Thằng khốn, tránh xa tôi ra!"

Giọng nói bật khỏi cổ họng, không đúng ý hắn chút nào, sự quật cường không nên có ở cô ấy, lẽ ra nên ngoan ngoãn quay về bên cạnh mình, tất cả đều tại Hoàng Gia Vũ, là do hắn ta nên mình với Lý Hân mới bị chia cắt, thằng khốn đó không nên xuất hiện trên thế giới này.

Cơn giận khó có thể kiểm soát đối với một người tâm lý không ổn định, hắn tát lên mặt Lý Hân một tiếng "Chát".

Từ những bức tường vọng lại âm thanh rát cả da thịt ấy.

Ngay lúc này, Hoàng Gia Vũ xuất hiện.

Anh lần theo tiếng động đó mà tới được đây.

"Tránh xa cô ấy ra!" - Khi thấy vết máu trên mặt Lý Hân, Gia Vũ phẫn nộ hét lên.

Anh hận mình đến quá trễ, hận vì đã không bên cạnh Lý Hân ở thời khắc nguy hiểm nhất.

Dương Phong quay đầu lại, không tỏ ra chút bất ngờ nào: "Đến rồi đến rồi, Lý Phương Hân, em mau nói với hắn, chúng ta sẽ kết hôn và sinh con. Còn hắn ta chỉ là một kẻ chen chân mà thôi. Mau nói cho hắn tỉnh ra đi nào."

"Chúng ta từng là bạn, Dương Phong, nhưng giờ thì hết rồi.''

Hoàng Gia Vũ siết nấm tay, lao tới đấm vào mặt Dương Phong, trả lại vết thương mà Lý Hân đã phải chịu khi nảy.



Cú cấm khiến Dương Phong văng xa một mét ngã xuống đất, gương mặt đẹp trai hằn lên màu đỏ ngay khoé môi, hắn lướt qua vệt máu chảy ra trên miệng, cười một cách điên dại rồi chuyển sang đau khổ tột cùng.

"Hoàng Gia Vũ, thật quá đáng, cậu là người đã cướp đi tất cả của tôi, tôi chỉ đến lấy lại một thứ duy nhất, đó là tình yêu, là trái tim, sao lại cố chấp ngăn lại chứ? Thật quá đáng, quá đáng, quá đáng lắm!!"

"Hãy để dành lời này mà nói với cảnh sát."

Lời vừa mới dứt, một đám người mặc quân phục cảnh sát lần lượt kéo vào.

Họ chỉa súng đề phòng Dương Phong và không chế hắn ta, ban đầu có hơi giãy dụa và chửi bới, nhưng lại yên tĩnh khi ngồi trên xe cảnh sát.

Đôi mắt vô hồn nhìn ngoài cửa kính xe, là đang xem gương mặt Lý Hân, gương mặt hạnh phúc vì được cứu bởi Hoàng Gia Vũ, bộ dạng yêu kiều mà hắn chưa từng thấy qua.

Tự hỏi, trước đây cô ấy có cười như thế khi bên cạnh mình không?

Hai tay bị còng lại không gượng ép, giọt nước mắt chảy từ bên trái trong vô vọng.

Hắn từng nghe qua, "Nước mắt chảy từ bên phải là do hạnh phúc, còn bên trái là đau buồn". Nhưng hắn đau buồn vì cái gì đây? Khi mọi thứ đều một tay mình gây ra.

Lúc này, Dương Phong hiểu rõ hơn ai hết, hắn đổ lỗi cho người khác chỉ vì không muốn chấp nhận sự thật rằng mình kém cỏi, đê hèn, yếu đuối, tệ hại.

Hắn không chấp nhận tình yêu của Lý Hân là do cô tài giỏi, thông minh nhưng lại ngu ngốc, đấm chìm trong cảm xúc riêng biệt, khiến hắn tự mãn về giá trị của mình và dung túng cho hành vi khốn nạn.

Nếu có cơ hội, mình sẽ bù đắp cho cô ấy, nhưng cô ấy đang rất hạnh phúc với người mà mình yêu thương.

Dương Phong khép mắt, quay mặt đi. Bánh xe chuyển động và chạy tới đồn.

Hoàng Gia Vũ nhìn theo chiếc xe tâm trạng khó diễn tả.