Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 69: Xuất hiện




"Như vậy có đúng là Dương Thịnh đã đạo nhái không ạ?"

"Mời anh Dương Phong hãy nêu lên quan điểm..."

"Đây là đoạn clip bằng chứng, vây những phũ nhận từ đầu đến giờ của anh đều là nói dối sao?"

Các phóng viên chen nhau tràng ra những câu hỏi, cùng máy ánh nhấy sáng liên tục khiến Dương Phong hoảng loạn hơn.

Hắn dường như bị dồn vào thế bị động hoàn toàn.

"T,tôi... cái này tôi không biết... sao phải đạo nhái chứ."

Đạo phái trong lĩnh vực nghệ thuật là việc hết sức bẩn thiểu mà không ai muốn dính phải scandal này.

Dương Phong cũng vậy, hắn không muốn vướng vào scandal như vậy, công ty sẽ vì viêc này mà bị kéo xuống, nhưng hắn đã lấy tác phẩm của một người khác và sau chỉnh sửa nó biến thành của Dương Thịnh.

Vậy nên trường hợp này, hắn đã mang tội danh đạo phẩm rồi.

"Sao lại buộc tội tôi bằng chứng cứ mơ hồ này chứ?"

"Nó không mơ hồ, nhưng nếu cậu đã nói vậy, tôi đành mời nhân chứng lên thôi."

Gia Vũ phản bác lại lời Dương Phong một cách gay gắt. Anh gửi tín hiệu bằng mắt cho Kiều Trinh và cô ấy lập tức chạy ra ngoài.

Sau đó, cô trở lại cùng một nữ nhân viên lạ mặt.

Nhưng Dương Phong vừa nhìn thấy cô ta, thần sắt bắt đầu chuyển xanh, như thể bị ai đó tóm gáy.

"Cái, đó, cô ta...''

"Cô hãy lên đây đi."



Không quan tâm thái độ ngạc nhiên của Dương Phong, Gia Vũ gọi cô gái lên bực phía trên và đưa cô ấy micro được staff chuẩn bị trước.

Phóng viên bắt đầu di chuyển sự chú ý của mình lên cô gái đó và điều này làm cho cô gái hơi rung lên.

"Không sao cô hãy nói những thứ mình biết là được."

Kiều Trinh đặt bàn tay lên lưng cô gái an ủi.

Nhờ vậy mà cô gái bình tĩnh hơn, môi mấp mấy cất lời:

"Thật, thật ra tôi là nhân viên cũ của Dương Thịnh, tôi không biết về chuyện đạo nhái này..."

Bầu không khí bắt đầu trầm xuống, phóng viên nghi vấn nhìn cô gái kia.

Cô giải thích: "Nhưng trước đó tôi đã vô ý đỗ caffe lên bản thiết kế chính của Dương Thịnh và bị đuổi việc ngay lập tức, nhớ không lầm sự việc ấy xảy ra chỉ cách sự kiện hơn một tuần.''

"Mọi người nghe rõ chứ? bản thiết kế vừa bị hỏng và chỉ sau một tuần nó thậm chí được hoàn thành bộ váy, như vậy chẳng phải rất phi lý sao?"

Có lẽ lúc này các phóng viên cũng nhận ra sự phi lý này, và lời khai của nhân chứng trức tiếp cũng cố cho đoạn clip đầu tiên.

Hoàng Gia Vũ lại nhìn Dương Phong một cách thảm hại, hắn thẹn quá hoá giận, không muốn nhận lỗi lầm và cố đùn đẩy cho Lưu Vân.

"Cô, cô ta, chính cô ta đưa cho tôi bản thiết kế và kêu tôi sửa lại đôi chút là được, tôi chỉ làm theo mà thôi!!" - Hắn chỉ tay sang Lưu Vân, người ngồi bên cạnh mình.

Sắc mặt Lưu Vân thậm chí còn hoảng loạn hơn gấp trăm lần, cô chỉ muốn lấy lòng Dương Phong và nhanh chóng kết hôn với hắn sớm nhất có thể, vậy tại sao...?

Tại sao người đàn ông cô luôn ngưỡng mộ lại có mặt xấu xí này, hắn đang đẩy mọi sự trỉ trích lên người cô đấy à!!

"Tôi, tôi, tôi... không, đó là vì..." - Môi cô run rẫy không thành lời.

Du Minh cũng không ngờ Dương Phong sẽ đẩy trách nhiệm cho Lưu Vân, khi chỉ vừa vài tiếng trước, hắn còn ân cần với cô ta mà. Nhưng dẫu sao, hắn cũng đã thừa nhận Dương Thịnh đạo nhái rồi.

Cảm thấy tình hình đi theo đúng hướng, Lý Hân khép mắt thở dài một tiếng, sau đó cầm lên micro: "Anh ta nói đúng, bởi vì tôi cũng có nhân chứng.''



Ngay lúc này, Lý Hạo mặc suit vàng nhạt bước vào, theo phía sau là cô gái tren Thư Linh đã từng chăm sóc Lý Hân trước kia.

Dòng phóng viên dần dạt qua hai bên tạo thành một đường thẳng cho cậu bước lên bục phát biểu, mỗi bước chân đều toả ra sự cao quý và tự tin hơn hẳn người thường.

Lý Hân mĩm cười với cậu, hai người chạm mắt nhau như một lời chào mừng mà chỉ họ mới cảm nhận được.

"Chị, lâu rồi mới gặp, em nhớ chị lắm.''

Để giải thích cho sự việc này phải nói về vài phút trước khi sự kiện bắt đầu.

Lý Hân nhận được cuộc gọi từ em trai trong phòng chờ, sau khi giải thích ngắn gọn khả năng Lưu Vân sẽ trộm bảng thiết kế cho Dương Thịnh và sự trùng lập về bộ trang phục chủ chốt thì Lý Hân đã ngờ ngợ ra.

Để đề phòng, Lý Hạo mang theo Thư Linh - nhân chứng nhìn thấy Lưu Vân có hành động mờ ám.

Và đúng như Lý Hân nghĩ, nếu là Lưu Vân với tính cách hèn hạ của Dương Phong, hắn sẽ khai ra cô ta thôi.

Lý Hạo lấy micro đưa cho Thư Linh, cô chậm cầm lấy.

"Tự tin lên, tôi chóng lưng cho cô.''

Có thể không phải là thả thính nhưng dưới ánh mắt của một kẻ si tình khiến Thư Linh ứng đỏ cả hai má.

Thư Linh hồi hộp nhìn xuống vô vàng máy ảnh đang ghi lại hình của mình, đèn nhấp nháy liên tục càng đáng sợ hơn.

Cuối cùng cô can đảm nói ra sự tình:

"T, tôi đã thấy tiểu thư Lưu chạy ra từ vườn hoa nơi mà nhị thiếu gia thường lui tới, với vẻ mặt hớt hải khi nhìn thấy tôi, dù trước đó cô ấy không bao giờ đặt chân đến nơi như vậy vì thiếu gia không cho phép.''

"Sau đó khi đi vào vườn, tôi thấy laptop của cậu chủ đã bị đóng lại, tôi nghĩ nó là của tiểu thư Lưu nên không để ý nhiều nhưng sáng nay cậu chủ nói rõ ràng cậu ấy không đóng laptop kể từ khi rời đi cho nên...'' Cô nói tiếp.

Lý Hạo nhếch khoé môi, vỗ cai Thư Linh, sau đó cũng lên tiếng: "Như mọi người nghe được, cô ta hẳn là đã trộm bản thiết kế từ laptop của tôi, vì Du Minh - người thiết kế bộ đồ đó, đã gửi bản thảo cho tôi xem trước."