Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 42: Cuộc họp kết thúc




Lý Hạo sớm đã biết được quyết định của ông nội nên khi nghe mấy lời này chỉ vui vẻ mĩm cười.

Trái lại Lưu Vũ rất tức giận, ông ta không phục, lập tức đập tay lên bàn dài, đứng phắt dậy: " Khoan đã thưa cha, con biết Tiểu Hân là trưởng nữ, việc này không sớm thì muộn cũng diễn ra. Nhưng con bé còn nhiều điều chưa thể học hỏi được, vả lại nó vẫn đang thực hiện ước mơ và còn công việc hiện tại, kế thừa gia sản có phải đã quá sức rồi hay không?"

Lý An: " ..."

" Chú út cũng quá quan tâm chị tôi rồi, ước mơ của chị là trở thành người mẫu chứ có phải chinh phục nam cực đâu mà quá sức?" Không để ông nội lên tiếng, Lý Hạo đã chen vào trước: " Tôi là thứ nam, theo lý mà nói sẽ được kế thừa gia sản nhưng vì vẫn còn là tuổi ăn học nên giao lại cho chị Hân Hân có lý nào là không được. Chú nói chị vẫn còn công việc, vậy thì nếu chị không được thừa kế, con gái chú cũng không có cơ hội đó rồi."

" Con...!"

Thằng ranh con!

Giỏi nhất là chọc khoáy mà.

Lưu Vũ lớn tiếng: " Con không thể nói như vậy, Lưu Vân có năng lực điều hành và quản lý, đương nhiên khi kế thừa sẽ tiếp quản tài sản của gia tộc rất tốt, ít nhất là cho đến khi Lý Phương Hân hoàn thành mơ ước."

Bà Hạ Như Nguyệt ở phía đối diện vẫn im thin thít, giờ mới lên tiếng: " Lưu Vũ, em đừng đôi co với người trẻ, dù gì cha cũng đã quyết, sớm hay muộn cũng sẽ theo đó mà làm."

" Chị tư, em thấy chị thật sự không thức thời rồi." Vợ Lưu Vũ chướng tai, trừng mắt với Như Nguyệt: " Tiểu Hân còn cả sự nghiệp, huống hồ nó sắp đến tuổi thành hôn với con trai nhà họ Dương rồi, bây giờ gánh vát trách nhiệm quán xuyến chuyện trên dưới Lý gia thật sự đã quá sức."

" Chị... chỉ nghĩ điều này là trách nhiệm của Tiểu Hân, dù sao con bé cũng đã hai mươi ba rồi, lấy chồng là chuyện bình thường thôi, không hề ảnh hưởng việc quán xuyến gia sản của gia tộc." Như Nguyệt thấp thỏm nói lên suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên, Lý Hạnh không hề nghe lọt tai, bà ta nhìn chồng mình rồi quay sang Như Nguyệt hằn họng: " Chị dâu à, chị như vậy là không quan tâm đến trưởng nữ rồi, em út đời thứ ba Lưu Vân con của chúng em có thể thay trưởng nữ tiếp quản gia sản, tuổi con bé cũng ngang bằng Tiểu Hân thôi, sang sẽ công việc là chuyện mà chị em trong nhà nên làm kìa mà."

" Tôi nghĩ em út nói phải." Lý Thiệu Thanh đặt lên bàn tay đang run rẫy của vợ mình một hơi ấm, ông dịu giọng nói: " Như Nguyệt, em xem Phương Hân còn có cả sự nghiệp và chồng sắp cưới, đâu thể quản hết biệt thự rộng lớn thế này được, em nên nghĩ thoáng một chút."



Lưu Vân khẽ nâng môi nhỏ, chồng sắp cưới của chị ấy sẽ sớm là chồng của mình thôi.

Lý Minh Kiều nghe không nổi nữa mới nghiêm mặt nói: " Lời của ông đã quyết, cha vì sao cũng muốn giống dì út thêm bớt vào làm gì?"

" Không phải thêm bớt, dì út của con nói đúng đấy."

Chưa hết choáng bởi việc được ông nội lựa chọn kế thừa gia sản đã phải nghe một màn tranh giành này... Lý Hân say sẫm mặt mày không biết nên nói gì đề dịu lại bầu không khí đầy mùi thuốc súng, cô đành rũ rượi ngồi một bên xem kịch.

" Thưa cha..."

" Hừ, vô phép vô tắt!" Trước khi Lưu Vũ kịp tiếp tục làm loạn, Lý An đã tức giận nâng gậy giáng thẳng một lực lớn xuống sàn, âm thanh vang khắp căn phòng đang náo nhiệt, lập tức mọi người đều bị doạ đến cứng họng, không giang lúc này tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Lưu Vũ: " Lời ta đã quyết, ai có thể thay đổi?"

" ..."

Từ giây này càng dễ nhìn ra khuôn mặt của mọi người đang lộ vẻ dè vặt.

Lý Minh Kiều không để ý chuyện vừa xảy ra, chỉ im lặng ngồi như khúc gỗ, thỉnh thoảng lại lén nhìn biểu cảm của Lý Hân khi cô không chú ý.

Sau khi cuộc họp kết thúc các bậc trưởng bối vẫn không ngừng tranh cãi về việc Lý Hân sẽ được thừa kế gia sản.

Phía Lưu Vũ phản đối cực kì gắt gao.

" Vẫn còn lời phán xét cuối cùng, cứ đợi xem, trong thời gian đó cha sẽ suy nghĩ lại những gì mà chúng ta đã nói." Lý Thiệu Thanh chỉ có thể nhẹ giọng an ủi em gái út đang cáu giận của mình.



" Mong là như anh nói."

Lý Hân cùng em trai rời đi ngay khi được phép, hai người không quá để ý đến việc này nên rất dễ chịu mà không càm ràm gì.

Bỗng nhiên bàn tay từ đâu xuất hiện muốn chạm vào cô, lập tức bị Lý Hạo nhanh nhẹn nắm lấy cỗ tay người kia, cậu nhăn mày hỏi: " Em định làm gì?"

Lý Minh Kiều lạnh nhạt nở nụ cười thương hiệu: " Bảo bọc quá nhỉ?"

" Nói?" Cậu trầm mặt: " Em muốn làm gì?"

" Anh làm như thể tôi từ mỹ trở về để hại chị cả không bằng?"

" Vậy thì em định làm gì với chị Hân Hân?"

Minh Kiều liếc hờ, ý tứ đầy trào phúng nói: " Muốn trò chuyện đôi ba câu với chị cả khó đến vậy sao? Anh là thứ nam mà tôi còn tưởng đâu chị ấy mới tuyển vệ sĩ đấy."

" Ồ, vệ sĩ cũng tốt thôi, đó chính xác là tất cả những gì anh đang muốn làm." Lý Hạo nghiến răng cố giữ nụ cười gượng ép trên môi: " Bảo vệ và bên cạnh chị Hân Hân."

" Giống fan cuồng nhỉ?"

" Là thâm tình chị em!"

Dường như bầu không khí này còn kịch tính hơn lúc nảy ở phòng họp, Lý Hân có thể nhìn ra hai luồn điện đang đối đầu nhau trong mắt họ.

Cô cố gắng thúc dục hai người nhanh dừng lại, nếu không chỉ sợ rằng cả hai sẽ lao vào tẩng nhau mất: " Thôi nào... tiểu Hạo, Minh Kiều... có gì từ từ nói, đều là gia đình cả haha..."