Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 37: Phát hiện




" Không, không có, do đói nên bụng bị co thắt có chút khó chịu thôi." Lý Hân gượng cười phũ nhận.

Trước sự im lặng không rời mắt của đối phương, cô hoàn toàn mắc kẹt trong ngượng ngập, bị nhìn trân trân như vậy dù không ngại thì nuốc cũng không trôi thức ăn...

Mãi suy nghĩ mà không chú ý bản thân đang dùng nĩa gõ gõ vào đĩa beaf steak khiến nó vang lên âm thanh chói tai.

Gia Vũ bị tiếng ồn đó thôi thúc, anh nhìn lên sắc mặt có chút không được tốt của Lý Hân liền quan tâm hỏi: " Không ngon miệng sao?"

Bị kéo hồn lơ lững từ trên mây trở về, cô ngây người mất một lúc mới trả lời: " A... à không, đột nhiên cảm thấy no rồi."

" No?" Đảo mắt xuống đĩa thức ăn rõ ràng vẫn còn nguyên của cô, anh làm lạ: " Nhưng em đã ăn gì đâu, nhiều món như vậy vẫn chưa động đũa tới..."

Nói đoạn mới cảm thấy không đúng, vừa rồi Lý Hân còn nói là đói đến bụng bị co thắt, sau đó thất thần được một lúc đã nói no rồi?

Đây là vì mình nên tâm trạng cô ấy không thoải mái sao?

" Em không vui khi ở cùng một nơi với tôi...?" Gia Vũ ũ rũ, hơi gục mặt xuống bàn. Lời vừa vô thức thốt ra cũng chẳng hay người kia đã nghe thấy.

Lý Hân sợ anh hiểm lầm liền khua chân múa tay liên tục, bất đắc dĩ nói: " Không không không, vì tôi đang nghĩ đến một số việc chứ không phải tại anh cứ nhìn tôi chằm chằm mà... ế?"



" Hả...?"

Trong khi đang cố gắng giải thích, Lý Hân đã lỡ miệng nói ra điều làm mình khó xử từ nảy giờ. Rồi chẳng biết từ lúc nào, cả hai lại lần nữa rơi vào im lặng.

Hoàng Gia Vũ trông thấy vẻ mặt xấu hổ của cô thì không nhịn được mà bậc cười: " Haha, em phải nói chứ, tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn khi em đang dùng bữa."

" Không đâu, không phải lỗi của anh."

Bầu không khí khó xử vừa xuất hiện đã vì tiếng cười của Hoàng Gia Vũ mà biến mất.

" Đừng xa lạ như vậy, chúng ta đã quen biết nhau hơn nữa tháng rồi, những việc cơ mật em cũng nói cho tôi nghe, bây giờ ngại ngùng có phải quá muộn rồi không." Gia Vũ đổi đĩa Beef steak của Lý Hân sang cho mình, rồi đặt lại cho cô đĩa beef steak đã được anh cắt sẵn trước đó: " Mau ăn đi, bụng em sắp réo lên đến nơi rồi kìa."

Nghe vậy Lý Hân mới xoa lên cái bụng rỗng tuếch của mình, ngẫm kĩ thì lời của Gia Vũ nói không sai, chuyện này có gì phải ngại chứ, cùng lắm là vì mình xinh đẹp nên anh ấy mới không rời mắt được thôi.

Chỉ là khác lạ ở chỗ, cùng một cách nhìn nhưng tên nam chính Dương Thần Phong kia khiến cô cảm thấy vô cùng sởn gai ốc, còn đối với Hoàng Gia Vũ ngoài hơi ngượng ngùng một chút thì hoàn toàn không có cảm giác ghét bỏ...

Lý Hân lắc đầu không muốn tiếp tục để ý việc này nữa, no bụng trước rồi tính: " Được rồi, cảm ơn. Tôi không để ý việc anh chằm chằm nhìn tôi như vậy đâu, dù gì cũng không mất miếng thịt nào."

Lời vừa thốt ra như lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt đứt một nữa sợi dây kìm nén của Hoàng Gia Vũ.



Nếu như không tiếp tục để ý nữa em sẽ thật sự bị mất một miếng thịt đấy!

Bàn bên cạnh có một người đàn ông tầm trung niên đang cầm menu như sắp gọi món, nhìn kĩ một chút mới thấy người này đang lén chụp hình hai đối tượng ở bàn bên cạnh, Gia Vũ sớm đã để ý từ lần trước nên hôm nay mới cố tình không bao cả tầng, tiện tay cho tên lạ mặt kia chụp ảnh.

" Hừ, cẩu nam nữ, bao nhiêu đây hình là đủ cho giám đốc Dương thưởng mỏi tay rồi." Thám tử Viên xem lại những bức ảnh mình vừa chụp, ánh mắt loé qua một tia thâm độc: " Dù không biết mục đích của giám đốc, nhưng tiền trao thì cháo múc."

Gia Vũ đan hai bàn tay lại có vẻ ngại ngùng nói với Lý Hân: " Tôi vừa gặp một người bạn phía bên kia, em có thể chờ một lát hay không, sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Người bạn này lần trước đã định chào hỏi nhưng không có cơ hội..."

" À được, hãy quay lại trước khi mọi thứ trên bàn này sạch bách nhé." Lý Hân tỏ vẻ không có gì rồi tiếp tục ăn phần của mình.

Thám tử Viên xem lại những tấm ảnh gần nhất vừa mới chụp được, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, tên đàn ông này từ khi nào đã nháy mắt với camera, không chỉ vậy, những bức ảnh càng gần nhất thì người này càng bày ra nhiều tư thế chụp ảnh khác nhau.

Khi xem đến bức hình cuối cùng, cánh tay đặt dưới bàn của Hoàng Gia Vũ chỉ thẳng vào camera khiến ông ta suýt thì hét lên vì kinh hãi.

" Cái, cái quái gì vậy... rõ ràng lúc nãy chụp ảnh người này hoàn toàn không chú ý, chẳng lẽ bị phát hiện rồi..."

Chưa thoát khỏi sự kinh hãi, bàn tay từ đâu lại đặt lên vai ông, giọng nói lãnh đạm đến dựng tóc gáy: " Phải đó, đã phát hiện rồi."

Hoàng Gia Vũ ung dung ngồi phía đối diện thám tử Viên, không để biểu cảm kinh hoàng kia của ông ta lọt vào mắt, anh nhìn xuống bàn chẳng có nổi một món ăn mới khẽ nhếch môi: " Đây là tầng mười ở Vạn Nhất, có phải bị giá cả doạ cho sợ rồi hay không?"