Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 29: Kẻ thù không đội trời chung của Lý Hạo




" A Minh, cậu đến đây vào giờ này để làm gì..." Lục Thiếu Giang nói đoạn thì liếc nhìn Lý Hạo một cái: " Còn mang cả cậu ta theo?"

" Hôm nay không phải là thứ bảy sao, tôi mang em ấy đến là để xem Lý Phương Hân bệnh tình thế nào rồi." Du Minh khoác vai Lý Hạo, hơi nâng khoé môi châm chọc: " Cô ta chắc sẽ không giãy giụa té ở đâu đó rồi hét lên đó chứ?"

Lý Hạo đơn điệu gạt tay của Du Minh, cố ý giữ khoảng cách: " Nếu có thì bác sĩ Lục đã thông báo với anh từ lâu rồi, đừng có nói mấy lời xúi quẩy đó."

"..." Lục Thiếu Giang nhìn những cử chỉ thân mật của hai người thì tâm tình có chút khó chịu, nhưng không thể hiện rõ ràng ra bên ngoài: " Phòng khám của tôi đừng có đi đứng tuỳ tiện, mọi thứ ở đây đều liên quan đến bệnh nhân cả đấy."

Lý Hạo chỉ vừa đứng lên đã bị khiển trách liền cảm thấy không thoải mái.

Cậu chỉ là đứng dậy thôi, cũng không có đi lung tung, vậy tại sao lại nói khó nghe như vậy?

Lục Thiếu Giang chỉ hơn Lý Hạo có bốn tuổi - là bác sĩ tâm lý giỏi được kha khá người ở Giang Thành biết đến, không chỉ vì mới hai mươi mốt tuổi đã mở một phòng khám lớn mà còn là do nhan sắc thuần khiết đến mê người của anh ta.

Nhưng ai mà biết được sau cái mác "thuần khiết" được đính kèm thì trong lòng lại có bao nhiêu sự đáng ghét chứ?

Quan hệ giữa cậu với Lục Thiếu Giang vốn dĩ không tốt đẹp từ lần đầu tiên gặp mặt rồi, vậy mà cái tên đáng ghét kia còn cố ý sắp xếp anh ta là bác sĩ trị liệu cho chị Hân Hân.

Về nhà nhất định phải dạy cho Du Minh một bài học mới được.

Du Minh đột nhiên cảm thấy sóng lưng hơi lành lạnh, nhưng nhìn bầu không khí đầy mùi thuốc súng giữa Lý Hạo với Lục Thiếu Giang thì ngược lại còn rất hứng thú ngồi xem.



Cho đến khi Lý Hân mở cửa bước vào thì cả hai mới chịu thu lại nữa viên đạn trong mắt.

Lý Hạo vừa thấy chị mình đã lập tức hớ hở chạy tới: " Chị, hôm nay mới được gặp, chị ăn uống có đầy đủ không?"

" Em rõ ràng còn không đoái hoài anh, vậy mà cô ta tới liền quẳng anh vào sọt rác luôn." Du Minh cảm thấy bất công, trong miệng lí nhí quở trách.

Không để ý mấy lời dư thừa của hắn, Lý Hân kéo em trai ngồi xuống sofa mới nói: " Chị khoẻ, ăn uống cũng rất tốt, nhưng sao hai người lại ở đây?"

" Là em muốn biết chị điều trị có chuyển biến tốt hay không nên mới nhờ Du Minh đưa đến đây." Hai gò má hơi phím hồng, Lý Hạo e thẹn nói: " Em có làm phiền chị không... em muốn biết sức khoẻ của chị ổn hay không thôi."

Lý Hân dịu dàng vuốt mái tóc màu vàng kim của cậu: " Không phiền."

Nhưng mà tôi phiền, Lục Thiếu Giang trong lòng thầm mắng một câu.

Thấy sắc mặt bác sĩ hôm nay không tốt Lý Hân mới quan tâm hỏi: " Hôm nay anh có chỗ nào không ổn sao? Có thể dời lịch sang ngày mai nếu bác sĩ thấy không thích hợp."

" Sao cô gọi cậu ta là "anh"?" Du Minh khẽ cười: " Đừng nói là thấy người ta trẻ trung, bản thân không sánh nổi nên gọi như vậy để củng cố tinh thần đấy nhé?"

Không đợi chị gái kịp nói gì, Lý Hạo đã tự cao lên tiếng: " Chị tôi chỉ hơn anh Lục đây có hai tuổi, gọi như vậy là nể mặt người ngoài lắm rồi đấy."

" Được rồi, nếu hai người muốn xem tiểu thư họ Lý điều trị thì cứ việc, chuyện này không phải khó khăn gì cả. Nhưng tuyệt nhiên cũng không được tiết lộ ra bên ngoài, vì tư mật của bệnh nhân rất quan trọng." Lục Thiếu Giang lạnh lùng nói xong thì hướng dẫn cho Lý Hân đến cái giường nhỏ sau màng che: " Hãy nằm lên đó đi."

Vì bọn họ muốn xem quá trình nên anh đã máng màng che lên rồi mới tiến hành điều trị.



" Nhắm mắt và cảm nhận nhịp tim." Thiếu Giang điều chỉnh giọng nói: " Nghĩ đến chuyện khiến cô cảm thấy mất mát, điều đau đớn dằn xé tâm cang cô đến tận thời khắc này..."

Giống như lần trước, âm giọng trong trẻo kia dần trở nên mơ hồ, Lý Hân cũng bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ say.

Mọi người đứng ở gần đó rất cẩn thận quan sát.

Một lúc lâu sau sự chờ đợi, đột nhiên sắc mặt Lý Hân trở nên trắng bệt, từng tầng mồ hôi ở trên trán cứ không ngừng đỗ xuống, Lục Thiếu Giang nhân cơ hội này vội chạy đến ôm lấy cô trước khi Lý Hạo kịp làm điều tương tự: " Tiểu thư? Tỉnh lại được rồi, tỉnh lại..."

Vì sự an toàn của chị gái nên Lý Hạo không muốn giành giật ở tình cảnh này, cậu dù đang rất lo lắng nhưng vẫn đứng một bên im lặng quan sát.

Đến khi Lý Hân chịu mở mắt thì trong lòng mới yên tâm được mấy phần: " Chị ấy thế nào rồi?"

" Em đừng lo, sẽ ổn thôi." Du Minh đặt tay lên vai Lý Hạo an ủi nói: " Người ta thường nói thuống đắng thì dã tật."

Nhìn sự thân mật của hai người càng khơi dậy nổi điên tiết trong lòng Lục Thiếu Giang, anh biết Lý Hạo yêu thích chị họ nhiều đến thế nào nên thời điểm này càng thích hợp cho việc trả thù.

Vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt thuần khiết đáng yêu cách mình chưa tới hai centimet, Lý Hân còn muốn tránh đi thì chợt nhận ra bản thân đang nằm gọn trong vòng tay của Lục Thiếu Giang rồi.

Anh ta thấy cô tỉnh lại cũng không thèm để ý mà ôm chặt đến mức khiến Lý Hân khó thở: " Tiểu thư tỉnh rồi, tôi lo quá đi mất."

" Ư..." Cô cố đẩy Thiếu Giang ra, khó khăn nói: " Thở... khó thở... quá."