Dương Phong có bao nhiêu tức giận dồn nén đều không nhịn được mà hiện hết ở trên mặt: " Cái quái gì, cô có biết đơn phương huỷ hợp đồng sẽ phải bồi thường bao nhiêu không..."
Bóng lưng dứt khoát, không chút do dự rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Không lâu sau đó điện thoại Dương Phong hiện lên một thông báo.
/Tài khoản bạn nhận được hai trăm nghìn tệ/ (\~800 triệu VNĐ)
Nhìn số tiền được chuyển vào tài khoản Dương Phong tức đến đỏ mắt, đối với hắn bao nhiêu tiền này không tính là quá lớn nhưng Lý Hân làm thư ký hơn một năm qua thu nhập không cao, cũng không dựa vào tài chính gia đình thì số tiền này đối với cô ấy không phải là rất chát sao, vậy mà nói chuyển là chuyển.
Đây là muốn nói với hắn "thà tốn nhiều tiền thế nào cũng phải thoát khỏi Dương Thịnh" đó hả?
...
Lý Hân ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc tâm trạng liền trở nên tốt hơn hẳn.
Những ánh mắt soi mói từ khi cô bước vào công ty cho đến lúc cô rời khỏi đó, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng những thứ như vậy nữa.
Lý Hân xong việc thì lái xe đi thẳng đến nhà hàng Vạn Nhất.
Vừa tới cửa nhân viên đã chạy ra tiếp đón, còn tận tình hướng dẫn cô lên phòng bao ở tầng mười.
Vạn Nhất là nhà hàng năm sao nổi tiếng đắt đỏ, mỗi một tầng sẽ có những món ăn với giá cả chênh lệch nhau rất nhiều từ tầng thấp đến cao, mà tầng cao nhất là tầng mười... tên quấy rồi này cũng giàu có quá rồi.
Hoàng Gia Vũ ngồi ở sân thượng, chăm chú xem hợp đồng mà mình mang tới.
Nghe thấy tiếng thang máy đi lên hắn mới từ tốn nhét lại hợp đồng vào phong hồ sơ. Rồi lịch thiệp kéo ghế giúp Lý Hân: " Đến rồi, mời ngồi."
" Anh đợi có lâu không?" Cô vừa tới, thấy cử chỉ của Gia Vũ cũng không nghĩ nhiều liền an nhiên ngồi xuống: " Tôi đã huỷ hợp đồng với Dương Thịnh, giờ có ký hợp đồng khác cũng không thành vấn đề. Vì Dương Thần Phong hắn ta không công bố sự hợp tác của đôi bên nên ngoài những người ở công ty thì cũng không có ai biết."
Gia Vũ cầm menu từ tay phục vụ đưa cho Lý Hân, tỏ vẻ đồng cảm: " Thật không hiểu, người như Đại tiểu thư mà lại bị đối xử như vậy, Dương Thần Phong kia chắc chắn không có mắt rồi."
" Còn phải nói." Cô thuận tay cầm lấy menu, có chút nuối tiếc nói: " Chỉ là không thể mang theo Sở Kim Phụng, cô ấy giỏi vậy mà phải đóng góp cho Dương Thịnh thật phí phạm nhân tài..."
" Nếu có thể..." Lúc này Gia Vũ mới chú ý đến sắc mặt của Lý Hân có chút thay đổi, liền quan tâm hỏi: " Những món trong menu cô không dùng được sao? Vậy chúng ta có thể gọi những món không có trong thực đơn."
Cô xem bản giá mà hoảng đến xanh mặt.
Dù có mạnh miệng rằng gia thế của mình hiển hách thế nào ở Giang Thành thì tiền nông của cô vẫn không có nhiều, nhất là khi vừa chuyển hơn một nữa "gia sản" của mình cho Dương Phong vì bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Hiện tại tài khoản cô còn không tới hai mươi ngàn tệ(\~108 triệu VNĐ) mà món rẽ nhất ở tầng này thôi đã là năm ngàn tệ rồi.
Vậy một bữa ăn tính ra cũng trên dưới mười lăm ngàn tệ(\~54 triệu VNĐ).
Không phải cô trả không nổi, nhưng trả xong thì tuyệt nhiên cũng không còn đủ tiền để phát lương cho đầu bếp với gia nhân ở nhà nữa rồi.
Vả lại còn chưa đến một tháng ông nội sẽ không chuyển tiền cho đâu.
Giờ mới thấy người giàu cũng có nỗi khổ riêng a...
Thấy Lý Hân nhìn menu mà sắc mặt càng tệ, Hoàng Gia Vũ một lúc lâu sau mới hiểu ra vấn đề, hoá ra cô ấy là sợ đắt nên mới không dám gọi món?
" Cô đừng đắng đo nữa mà hãy gọi những món yêu thích đi. Tôi sẽ trả cho hôm nay, dù gì cũng là tự tôi tìm đến đây làm mất thời gian của cô mà."
" Cái này... nhưng mà..."
" Đừng lo." Gia Vũ điềm nhiên nói: " Cô ở Giang Thành đương nhiên không biết tôi ở Lâm Hải giàu có thế nào rồi, chút tiền này cũng không đáng gì đâu."
" Ư..." Đây là những lời mà đêm hôm qua cô nói với hắn mà? Vậy thì tên quấy rối này đang cố ý chọc khoáy cô đó sao? Lý Hân nghiến răng kìm nén tức giận nói: " Anh khiêm-tốn quá."
Hắn không hiểu ý còn tự mãng cười ra tiếng: " Ngại quá ngại quá, tôi không có đâu mà."
Sau khi được chắc chắn rằng đối phương sẽ chi trả khoảng ăn thì Lý Hân liền tự ý gọi những món mình yêu thích nhất, phục vụ niềm nở ghi lại tất cả rồi rời đi.
Trong lúc thưởng thức cao hương mỹ bị, cô cũng thuận tiện bàn bạc về hợp đồng mà đôi bên sẽ ký.
" Thật ra tôi đã tìm hiểu về tập đoàn Tulip Tone qua internet, điều kiện không chỉ tốt mà đãi ngộ cũng vô cùng hậu hĩnh." Lý Hân hài lòng nói: " Nếu so với Dương Thịnh chỉ nổi trội ở Giang Thành thì công ty của anh nổi tiếng đến quốc tế luôn đó, chẳng trách tôi chỉ được làm ở chi nhánh."
Gia Vũ nghe vậy thì mĩm cười.
Cô không quá để ý mà tiếp tục luyên thuyên: " Thật ra gia thế của tôi thật sự rất hiển hách nhưng ông nội chỉ cho tôi đủ tiền để an nhàn sống qua ngày thôi, còn muốn những thứ khác thì tự tôi phải kiếm tiền."
" Anh thấy đó, nếu ông nội chịu dùng quan hệ giúp đỡ thì tôi đâu cần cực khổ bị chèn ép ở Dương Thịnh." Nói đoạn cô lại thở dài: " Nhưng trách tôi mới đúng, trước kia cứ ngồi yên làm người mẫu hạng A ở Mạc Vũ thì không chịu, đu chạy đến Dương Thịnh làm thư ký lương ba cọc ba đồng... đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa."