Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 17: Tự tin




" Đồ giả?" Bị nghi ngờ hồ sơ của mình là giả, Lý Hân mới lớn giọng: " Anh dựa vào cái gì để nói?"

" Không phải à."

Dương Phong gật gù nhìn sấp hồ sơ trên tay rồi lén nhìn lên gương mặt như vừa bị công kích của Lý Hân, đột nhiên tim hắn lại đập mạnh hơn một nhịp.

Lúc này mới cảm thấy không đúng, vội đặt hồ sơ lên bàn, điều chỉnh lại tư thế rồi nhã nhặn nói: " E hèm, hồ sơ thì đạt nhưng còn năng lực thì phải xem xét."

" Đúng lúc phòng tập vẫn còn huấn luyện viên, hay là cứ xuống đó làm một bài kiểm tra. Nếu được huấn luyện viên thông qua thì tôi không có gì để nói, cứ vậy mà ký."

Nghe tới đây Lý Hân có chút nực cười, luận kiếp trước hay kiếp này cô đều là người mẫu hạng A, tên nam chính kia không phải là xem thường cô quá rồi chứ?

Nghĩ kĩ lại thì hắn ta chưa từng xem cô trình diễn lần nào nên dễ hiểu thôi.

Thân là hôn thê phải giúp hắn mở mang tầm mắt một chút mới được.

" Nếu được vậy thật tốt quá, chỉ là tôi đã lâu mới quay lại giới người mẫu, có sai sót xin đừng quá nặng lời a."

" Là kiểm tra sao có thể nhắm mắt cho qua." Nhìn biểu hiện của Lý Hân chắc là đang sợ trượt đây mà, Dương Phong khoái chí, câu lên ý cười: " Nếu cô làm lại cái trò hôm qua thì có khi tôi sẽ suy nghĩ kĩ hơn yêu cầu vừa rồi."

" Chà chà, tôi bán nghệ chứ không bán thân."

" Vậy nhỉ?"

" Vâng."

Mặc cho Lý Hân tức đến run người, Dương Phong vẫn điềm nhiên nở nụ cười như đang nhạo bán đối phương.

Lý Hân siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén cơn giận. Hắn xem cô là trò tiêu khiển chắc?

Thấy tình hình hai người Dương Phong và tiểu thư như nước với lửa, Tần Vương chỉ thở dài trong lòng rồi xem như không nhìn thấy.



Riêng Kiều Trinh, đến phần linh hồn còn sót lại cũng sắp bốc hơi theo ngọn lửa của Lý Hân rồi.

Lúc đầu tưởng như không còn hy vọng thì cũng may mà Dương Tổng đã cho một cơ hội khác, Lý Hân không trân trọng thì thôi, lại còn dẫm đạp lên nó không thương tiếc nữa chứ.

Đại tiểu thư Lý gia đúng là chỉ giỏi ném tiền đồ của mình!

Nếu phải khóc, Kiều Trinh cũng không biết nên khóc vì cái gì, vì công sức mình bỏ ra, vì Lý Hân quá hời hợt hay là vì tính tình của Lý Hân thay đổi nữa.

...

[Phòng tập luyện]

Theo Dương Phong đến phòng luyện tập, vừa bước vào bên trong đã bị mọi người nhìn chầm chầm.

Ánh mắt ai cũng mang theo đầy sát khí, không cần nói cũng biết, cái nhìn như vậy tuyệt nhiên chỉ dành cho Lý Hân rồi. Trước kia cô từng xem bản thân là trung tâm của vũ trụ, ức hiếp không chỉ một mình nữ chính thôi nên giờ mới phải gặp cảnh thế này.

Dù sao cũng quen rồi, kiếp trước làm người mẫu hạng A. Những ánh nhìn thế này chỉ khác ở chỗ đố kị và ganh ghét nhiều hơn một chút thôi.

Huấn luyện viên - Sở Kim Phụng đang nghiêm khắc chỉnh lại tư thế cho một nữ người mẫu thì thấy những học viên khác đều nhìn về hướng cửa tập luyện, Sở Kim Phụng mới tò mò đưa mắt nhìn theo.

Ngay khi thấy Dương Phong cùng Tần Vương đến thì lập tức chạy tới: " Dương tổng."

" Thế nào, có ổn không?" Dương Phong nhìn Lưu Vân đang khó khăn giữ gậy bằng cơ đùi mới hỏi thăm.

Sở Kim Phụng nhìn qua thì hơi lắc đầu, nhưng sau đó cũng tươi cười nói: " Thật ra phương thức tập luyện này tuy không khó nhưng thời gian càng lâu thì cơ chân càng mỏi, cô ấy giữ được mười lăm phút, chỉ cần lâu hơn một chút là sẽ đạt. Thân thể của tiểu thư khuê cát được như vậy đã ngoài mong đợi rồi."

" Mười lăm phút cũng xem như có triễn vọng. Nhưng muốn làm người mẫu đại diện của công ty thì cần phải nổ lực hơn nữa." Dương Phong xoa cầm, thầm tán dương một chút.

" Phải đó..."



Lúc này Sở Kim Phụng mới nhìn thấy Lý Hân đi phía sau Dương tổng, cô đã từng xem Lý Hân trình diễn ở "Cuộc diễu hành thời trang", dù cách đây đã vài năm nhưng bước đi thanh thoát ấy của Lý Hân vẫn in sâu trong tìm thức cô đến tận bây giờ.

Cuộc diễu hành thời trang là buổi trình diễn thông thường, những người mới vào nghề có thể trải nghiệm được sàn diễn một cách chân thật nhất ở đây.

Vì được tổ chức thường xuyên trong năm nên không khó để viết về nó.

" Phương Hân tiểu thư?" Sở Kim Phụng bất ngờ hỏi: " Cô không phải từ chức thư kí rồi sao?"

" À.. thì đúng là vậy..." Lý Hân gượng gạo cười.

Nghe giọng nói mềm mại từ phía sau lưng, Dương Phong mới nhớ ra lý do mình đến đây, vội nói: " À quên mất, Lý Phương Hân đến đây để ứng tuyển người mẫu, phiền cô thử kiểm tra năng lực của cô ấy. Dù gì cũng đã làm người mẫu bốn năm, hai năm là người mẫu hạng A nên mức độ khó phải xen chừng cho đúng."

Sở Kim Phụng: "..."

Sau khi Sở Kim Phụng gặp Lý Hân ở "Cuộc diễu hành thời trang" thì sau đó Lý Hân đã ký hợp đồng với công ty người mẫu Mạc Vũ, cũng thuận lợi trở thành người mẫu hạng A nhưng tiếc là lại giải nghệ đến làm thư ký cho Dương Tổng.

Lưu Vân ở công ty Mạc Vũ không cạnh tranh nổi mới được Dương Tổng đưa đến Dương Thịnh để bồi dưỡng.

Vì Lý Hân đã nguyện ý trở thành thư ký của hắn nên càng không có ai cảng đường Lưu Vân trên sự nghiệp người mẫu.

Giờ đây Lý Hân muốn ký hợp đồng với Dương Thịnh thì "Người mẫu đại diện" của Lưu Vân có mấy phần lung lay rồi.

Nhưng mặc kệ thôi, trước kia cô rất muốn thử sức của Lý Hân chỉ tiếc là cô ấy lại ký hợp đồng với công ty Mạc Vũ, giờ có cơ hội nhất định phải tận dụng thôi.

Đối với Sở Kim Phụng, tài năng và nổ lực mới là tất cả, người không trụ nổi ở Mạc Vũ như Lưu Vân bị ném đến đây, căn bản là cô không đặt vào mắt.

Ngay từ đầu người cô luôn muốn được huấn luyện là Lý Hân rồi.

" Được thôi." Khoái cảm dân lên mạnh mẽ, Sở Kim Phụng câu lên ý cười, nhìn Lý Hân nói: " Cùng cố gắng hết sức được chứ?"

" Không thành vấn đề."