Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 45: Phiên Ngoại




Ai khi lên đại học cũng đều ôm trong lòng sự mong đợi và niềm vui thích, cho dù có phải miễn cưỡng lựa chọn nguyện vọng số hai, thậm chí là số ba, thì ngày đầu tiên ở trường đại học dù ít hay nhiều cũng sẽ có sự háo hức nhất định. Dù sao đây cũng là sự khởi đầu cho một giai đoạn mới.

Tôi còn nhớ, lúc đó mình đem theo sự phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng để đến học viện Lâm Tây. Thế nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn tìm một nơi thật xa xôi, cách trở để có thể trốn chạy, quên đi sự ra đi của mẹ, vứt bỏ đi những sự vướng mắc của quá khứ.

Lúc chơi bóng, sẽ luôn có một nhóm nữ sinh đứng từ xa để cổ vũ cho tôi. Mọi người trong đội nói, tôi trông đẹp trai quá, rất dễ chọc vào vận đào hoa. Chẳng đến một tháng sau, thư tình cứ bức này lại tới bức khác được gửi đế mà tôi thì lại căm hận nhất chính là thân xác này. Bởi vì vẻ ngoài mà tôi có được là từ ba mẹ tôi. Lúc nào nó cũng như đang nhắc nhở tôi, bất kể tôi có đi đến đâu, trên người tôi vẫn chảy dòng máu của bọn họ, thứ đang đập trong lồng ngực cũng là do bọn họ tạo ra. Cho dù một người đã xuống địa ngục, một người vẫn cứ là ma quỷ ở thế giới này thế nhưng bọn họ vẫn là người thân của tôi. Thế nên, sau này tai nạn xe hơi đã cướp đi của tôi một đôi chân, hủy hoại đi gương mặt này. Tôi cũng không hề tỏ ra đau đớn phẫn nộ. Những thứ chôn sâu từ quá khứ nhờ có tai nạn này mà tôi cảm thấy được cứu rỗi, sau khi phẫu thuật lại gương mặt tôi lại có cảm giác như được tái sinh.

Trong lúc chơi bóng, tôi có nhớ kỹ một gương mặt. Thật ra là từ ngày đầu tiên nhập học đã nhìn thấy cô ấy. Một mình cô ấy kéo theo một chiếc hành lý to và nặng nề. Dáng người cao cao, gương mặt ngọt ngào. Lý do có thể nhớ được cô ấy là vì cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, sau đó huýt sáo một cái rất dài.

Một tiếng huýt sáo như vậy trông không hề phù hợp với gương mặt của cô ấy. Tôi vốn cho rằng người có gương mặt như vậy thì ắt hẳn tính cách sẽ giống như hồ nước trong học viên vậy, lặng lẽ, thờ ơ, nhưng cô ấy lại rất ồn ào.

Những cô gái khác khi nhìn thấy tôi đều sẽ có một vẻ mặt thẹn thùng. Từ trước đến nay chưa từng có ai to gan đánh giá tôi một cách công khai như vậy. Cô ấy nhìn tôi giống như đang thưởng thức một món hàng vậy đó. Tôi bị cô ấy nhìn như vậy thì cũng rất tức giận, cảm thấy cô ấy ắt hẳn là một người vô duyên.

Trong nhhóm người hay thường vây quanh xem tôi chơi bóng không có cô ấy. Lần đầu tiên tôi và cô ấy trực tiếp có tiếp xúc với nhau là lần mà cô ấy ra chiêu sư tử Hà Đông gào lên: “Con mẹ nó, cái rổ lớn như vậy còn không ném vào được? Không biết chơi mà còn ném ra bên ngoài làm người ta đổ máu, lại còn không mau mang giấy, mang khăn đến lau cho người ta à. Ôm quả bóng đứng đấy thì có tác dụng khỉ gì?”

Tất cả mọi người đều phải bật cười

Tôi cũng bật cười

Đây là nụ cười đầu tiên của tôi trong suốt một năm nay.

Tôi biết tên của cô ấy, là Trương Diệu Hoa, người khác hay gọi cô ấy là Yêu tử.

Sau này, tiết học Anh ngữ và vi tích phân cũng từng gặp cô ấy trên giảng đường.

Bởi vì lần trước đã quát vào mặt tôi như vậy nên cô ấy thỉnh thoảng sẽ nhìn tôi rồi cười cười. Nhưng cô ấy chưa từng nói chuyện với tôi. Tôi bỗng nhiên hơi thất vọng, có vẻ ngoài đẹp trai cũng có tác dụng gì đâu?

Thế nhưng khi tôi muốn tìm hiểu cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy lại dùng cách thức ngu ngốc nhất.

Lúc đó Giản Nhĩ theo đuổi tôi, bức thư tình của Giản Nhĩ vốn đã bị chìm nghỉm trong hòm thư. Tôi chú ý đến bức thư đó là bởi vì, bức thư đó là do cô ấy chuyển hộ.

Câu thứ hai mà cô ấy nói với tôi lại là: “Không nghĩ tới lên đại học, mọi người vẫn còn giữ cách thức truyền thống như vậy. Gửi thư tình thôi mà cũng cần người khác chuyển hộ. Nhóc này, cậu mà không đồng ý, tôi không tha cho cậu đâu.”

Vậy nên, tôi với Giản Nhĩ mới thành một đôi. Đối với tôi mà nói, thành đôi với ai đều như nhau cả. Ba mẹ tôi đã dạy dỗ từ nhỏ, khiến tôi có cảm giác tuyệt vọng với tình yêu và hôn nhân. Tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cỏn con.

Huống hồ, cô ấy làm mai, cô ấy rất hy vọng chúng tôi có thể thành đôi.

Haha, thì ra từ lúc đó tôi đã nhân nhượng và chiều cô ấy đến vậy

Sau đó cô ấy vì Giản Nhĩ mà đánh nhau. Bị thương rồi. Lúc tôi đến bệnh viện, thấy cô ấy nhếch nhác, đang ngồi ở bên cạnh Giản Nhĩ. Tôi rất tức giận, cô ấy thương nặng hơn so với Giản Nhĩ, chắc là vì muốn cố gắng bảo vệ Giản Nhĩ, nên mới phải chịu tội như thế này. Tôi ở nhà nấu cháo thịt nạc trứng muối mang đến bệnh viện, cô ấy ngoan ngoãn ăn hết sạch không thừa lại một giọt nào. Chỉ là sau chuyện đó cô ấy không còn nói chuyện với tôi nữa.

Lúc xảy ra tai nạn, trong một năm không nhận được tin tức của cô ấy. Tôi thích nhất là nấu cháo thịt nạc trứng muối. Lúc bận rộn trong phòng bếp thường hay nghĩ tới cô ấy.

Chỉ không ngờ tới một thời gian không lâu sau, lại có tin đồn rằng cô ấy đồng tính.

Trên diễn đàn trường, một đám người rảnh rỗi không ngừng đăng lên những bức ảnh đáng nghi. Có bức hai người họ nhìn nhau thâm tình, có bức cô ấy đang cô đơn đau thương một mình. Tôi vẫn đợi cô ấy lên thanh minh.

Thế nhưng cô ấy không làm. Từ trước tới nay đều vậy.

Cô ấy dường như ngầm thừa nhận tất cả.

Lần này, tôi cũng hoảng rồi. Bởi vì tin đồn truyền đi ngày một chân thực. Hơn nữa ánh mắt của cô ấy khi nhìn tôi với những người con gái khác nhìn tôi cũng khác nhau, nghĩ tới việc cô ấy còn từng vì Giản Nhĩ đánh nhau, tôi gần như đã tin rồi.

Cô ấy giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, việc mình mình làm. Thậm chí cô ấy và Giản Nhĩ cũng càng thân.

Có một lần, cô ấy hộ tống Giản Nhĩ tới tận chỗ tôi, âm thầm nói cho tôi biết: “Bây giờ mọi người đều tưởng rằng tôi với cậu đều thích cô ấy. Haha, chúng ta đều là những nhân vật tai tiếng trong trường đó. Tôi với cậu còn là tình dịch trong lời đồn cơ.”

Tôi lên tiếng hỏi: “Là sự thật sao?”

Cô ấy sững sờ một lát, chắc không ngờ tới tôi sẽ hỏi như vậy. Cô ấy bình thản vẫy tay với tôi: “Cậu thấy phải thì phải thôi. Yên tâm đi. Người cô ấy thích là cậu. Sao tôi có sức hút bằng cậu được chứ? Cố gắng chăm sóc cô ấy nhé, bây giờ cô ấy đang là bạn gái nhân vật tai tiếng, lại còn là đối tượng yêu thầm của một nhân vật tai tiếng khác, rất dễ bị người khác chặn đường bắt nạt đó. Bye bye”

Nếu như cô ây thích Giản Nhĩ, vậy thì tôi sẽ chia tay Giản Nhĩ.

Cô ấy quả là một người kiên nhẫn. Đối mặt với những lời đồn thêu dệt ác ý, cô ấy vẫn có thể ngồi im không làm gì hết?! Mãi đến sau này khi tôi biết được cô ấy không phải đồng tính, tôi thậm chí còn có cảm giác tức giận.

Sau khi chia tay Giản Nhĩ, tôi không ngừng đổi bạn gái. Tôi nghĩ, ông trời chắc chắn cho rằng tôi không xứng đáng có được một thứ quý hiếm như là tình yêu. Người mà tôi thích đã được sắp đặt sẵn là sẽ không thích tôi. Vậy tôi sẽ đi hưởng thụ tình yêu của người khác thôi.

Mãi cho đến đêm tiệc hôm tốt nghiệp đó, có một bức thư tình bỗng tới tay tôi.

Tôi thực sự rất hận cô ấy. Nếu như cô ấy giải thích sớm hơn một chút, cho dù chỉ là một câu phản kích với những lời đồn ác ý trên mạng cũng được, thì tôi đã không phải đợi lâu đến như vậy, khiến chúng ta lãng phí mất quãng thời gian ba năm thanh xuân tươi đẹp nhất.

Thế nhưng nỗi căm hận ấy lại nhanh chóng bị một cảm giác vui sướng tới phát điên cuộn trào không ngừng chiếm lấy. Dù để lỡ mất ba năm, nhưng chúng ta còn có ba mươi năm nữa, một đời này dài đến vậy chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau.

Bức thư tình của cô ấy rất đáng yêu, là bức thư tình đáng yêu nhất nhất, khó quên nhất nhất trong đời này tôi nhận được. Giống như con người của cô ấy vậy, mộc mạc, tươi mới, chân chất.

Tôi không thể quên được điệu nhảy đêm hôm đó. Cô ấy giống như thiên nga đang không ngừng xoay vòng trên sân khấu. Cô ấy hạnh phúc vui vẻ giống như một dòng nước nhỏ chảy thẳng vào trái tim tôi.

Đây là ngày tôi cảm thấy vui nhất, cũng là ngày khiến tôi hối hận nhất.

Vào ngày đó, tôi đã mất đi một bên chân.

Điều tôi hối hận nhất là, khiến cho cô ấy đợi mà không thấy tôi.

Cô ấy ăn mặc xinh đẹp như vậy, một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, giày cao gót màu trắng. Tôi nghĩ rằng vốn dĩ tôi có thể ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy. Nhưng vì sự bất cẩn của tôi, lúc nhắm mắt lại tôi chỉ thấy một vũng máu và cả sự lạnh lùng lướt qua.

Lúc ở nước ngoài chữa trị, thấy người nào mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tôi cũng đều nghĩ tới cô ấy.

Tôi nhớ cô ấy. Sau khi mất đi một bên chân, tôi chỉ xứng nhớ về cô ấy mà thôi.

Tôi mất đi tin tức của cô ấy hơn một năm rưỡi. Lúc quay về nước, tôi đã đi tìm.

Cô ấy đã tới Bắc Kinh làm việc ở một nơi bán đồ điện tử.

Tôi đã từng lặng lẽ tới thăm cô ấy rất nhiều lần. Cô ấy trở nên ngày càng xinh đẹp, thỉnh thoảng còn làm chăm sóc khách hàng.

Cô ấy vẫn là cô ấy.

Sau khi cô ấy tan làm, tôi sẽ tới cửa hàng đó dạo một vòng, cho dù có thích hay không, tôi cũng đều mua một vài thứ đồ điện tử. Tôi muốn làm điều gì đó, ít nhất cũng phải làm gì đó, mới có thể khiến tôi sống dễ chịu một chút.

Nhưng không ngờ tới, càng theo dõi càng không buông xuống được.

Cho đến khi cô ấy đột nhiên từ chức, tôi quyết định sẽ không đi điều tra về cô ấy nữa.

Thế nhưng vận mệnh lại không đồng ý như vậy.

Ngày đó, tại sảnh khách sạn, lúc cô ấy vô tình đụng phải tôi, không ngờ rằng cô ấy vẫn có thể nhận được ra tôi.

Thật ra sau tai nạn xe tôi đã phải phẫu thuật thẩm mỹ, vẻ ngoài so với trước đây cũng đã khác nhiều. Thế nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra tôi.

Tôi không biết mình nên vui mừng hay nên tiếp tục giả vờ tiếp.

Cô ấy nói cô ấy tên Trương Diệu Hoa, là bạn học của tôi, đang làm việc ở Hồng Phi

Tôi đã dễ dàng thỏa hiệp như thế. Hơn nữa, cái cách thỏa hiệp ấy còn vô cùng mạnh mẽ. Cảm giác giống như là do những nỗi nhớ nhung trước đó bị đè nén quá nhiều đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng nên điên cuồng thoát ra ngoài vậy.

Tôi bắt cấp dưới đi hợp tác với công ty Hồng Phi, cùng lúc mua luôn căn phòng đối diện nhà cô ấy.

Cô ấy ăn cháo tôi nấu, tặng tôi một chiếc đồng hồ, còn ở chỗ tôi mở một buổi party

Thế nhưng tôi phát hiện, cô ấy đã có người trong lòng rồi. Dù nhanh hay chậm, vẫn luôn muộn một bước

Nghĩ tới việc cô ấy muốn lấy được người đó, tôi đột nhiên lại có cảm giác không cam tâm. Trước đó, chiều theo cô ấy quá nhiều, bây giờ không muốn như vậy nữa. Con người ai rồi cũng trở nên tham lam cả.

Cô ấy ngồi tán gẫu với tôi, cãi nhau với tôi, sau khi cô ấy tìm tôi để thỏa hiệp, sau khi cuộc sống của tôi có cô ấy. Tôi không cam tâm.

Tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy. Dùng cách của chính mình.

Tôi muốn cô ấy biết. Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy đã được hơn sáu năm rồi.

Thế nhưng sáu năm thì đã làm sao? Khi tôi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, tôi lại không nỡ nữa rồi.

Tôi nhu nhược sao? Hèn nhát sao? Không biết tranh đấu?

Chẳng qua chỉ là tôi không nỡ mà thôi.

Vì tình yêu, cũng chỉ là chuyện cỏn con…

HOÀN