Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 61




Trần Phi Dự một lần nữa trở lại lớp 474, một lần nữa trở thành bạn cùng bàn với Du Bạch.

Từ sau trận cãi vã với thầy Điền, Trần Phi Dự trong một đêm đã nổi danh khắp trường, riêng việc chống đối giáo viên còn rời khỏi lớp chuyên thôi cả trường đã nháo nhào bàn tán khắp nơi. Bọn họ nhàn tới mức cứ đi tọc mạch bêu réo chuyện của Trần Phi Dự bên miệng, một đồn mười mười đồn trăm, giờ cũng chả biết đã thành phiên bản gì rồi.

Nhưng không ai biết rõ nguyên nhân thật sự Trần Phi Dự rời khỏi lớp chuyên hết.

Cậu về lại lớp 474, trở thành lớp trưởng đắc lực của Lương Phù Nguyệt, là tấm gương tốt của bạn học, là trợ thủ đáng tin cậy của giáo viên, còn thành công đạt được hạng nhất khối vượt mặt bọn lớp chuyên trong kì thi tháng đầu tiên của năm học mới, dùng thành tích xuất sắc lấp kín miệng thiên hạ.

Sau ngày đó, Du Bạch tự mình liên hệ với giáo viên sếp Du trước đó đã tìm cho cậu, cậu tìm Lương Phù nguyệt viết giấy nghỉ phép, không lên lớp tự học cũng không tham gia lớp học bù nữa, toàn tâm toàn lực tập trung cho kì thi năng khiếu.

Cậu phải đi cùng một đường với Trần Phi Dự.

Thứ bảy, Du Bạch mới vừa rời khỏi phòng vẽ tranh, phát hiện Tiểu Lý đang chờ cậu dưới lầu.

Một chiếc xe hơi màu đen bóp còi với Du Bạch, Du Bạch đi tới xem thử, cửa sổ bên ghế phụ hạ thấp xuống, lộ ra mặt của thư kí Lý.

Tiểu Lý từ ghế phụ đi ra, cười chào Du Bạch: "Du Bạch, hôm nay ăn một bữa với anh nhé?"

Du Bạch còn đang mang bàn vẽ trên lưng, trên người dính đầy thuốc màu, kinh ngạc nhướng mày: "Lý ca có chuyện gì ạ?"

Tiểu Lý do dự nói: "Có chút...... chuyện liên quan tới công ty."

Du Bạch gật đầu: "Chờ em một lát." Cậu lấy điện thoại ra, bước tới hàng hiên trước mặt, gọi điện cho Trần Phi Dự, "Lý ca tìm tôi đi ăn, có chuyện liên quan đến công ty, cậu muốn đến cùng không?"

Trần · siêu dính người · Phi Dự đang dạo siêu thị: " Tôi đang ở ngay siêu thị này, tiếc thật, hôm nay còn tính xuống bếp làm món sườn."

Du Bạch bật cười: "Tối nay ra ngoài ăn."

Trần Phi Dự nói: "Chờ tôi mua hộp kem đã, tới ngay, tôi đang ở siêu thị gần phòng vẽ tranh của cậu này."

" Được. Từ từ tới, đừng gấp." Du Bạch cúp điện thoại, lại đến trước mặt Tiểu Lý, "Em có hẹn trước với bạn hôm nay đi ăn rồi, không thể cho cậu ấy leo cây được, lát cậu ấy tới đi chung được không ạ?"

Tiểu Lý có chút khó xử, nhưng anh là người giỏi quan sát phản ứng của đối phương, Du Bạch tuy đang hỏi ý kiến của anh, nhưng chỉ cần anh nói không được, Du Bạch có thể lập tức xoay người bỏ đi cùng với người bạn kia.

Vì thế Tiểu Lý cười nói: "Không sao hết, cùng nhau ăn bữa cơm lại càng vui hơn, các em muốn ăn gì?"

"Sườn đi anh." Khóe miệng Du Bạch khẽ cong lên, "Lý ca hồi phục thế nào rồi ạ?"

Tiểu Lý khẽ lắc đầu: "Hơn hai tháng trời làm tổ trong bệnh viện, anh em gầy hẳn một vòng rồi, nếu không phải bên công ty gọi đến gấp, anh thấy anh còn phải ở bệnh viện dài dài."

Du Bạch tùy tiện hỏi: "Công ty xảy ra chuyện gì ạ?"

Ngón tay Tiểu Lý gãi nhẹ lên miệng vết thương: "Ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói."

Trần Phi Dự rất mau đã tới, bên người còn ôm hai hộp kem to đùng, Du Bạch thấy cậu mua nhiều như thế đã đau đầu: " Cậu một ngày tính ăn mấy hộp thế hả?"

Trần Phi Dự cong mắt cười với Du Bạch, chắc nịch Du Bạch sẽ không mắng mình, được chiều mà kiêu, còn quay đầu tỉnh bơ chào hỏi Tiểu Lý: "Lý ca ạ."

"Trần Phi Dự đấy à." Tiểu Lý còn nhớ rõ đây là lớp trưởng lớp Du Bạch, quen thuộc vỗ vỗ bả vai Trần Phi Dự, "Đã lâu không gặp."

Ba người lên xe, Tiểu Lý bảo tài xế lái thẳng đến quán ăn Quảng Đông.

Du Bạch ngồi ghế sau với Trần Phi Dự, cầm hai hộp kem của Trần Phi Dự lại đây, đặt trên bàn vẽ, nghiêm túc nói: "Trần Phi Dự, hai người chúng ta phải lập ra quy tắc mới được."

" Hả." Mắt Trần Phi Dự đảo qua đảo lại, không cách nào dời mắt khỏi hai hộp kem trên người Du Bạch được.

Du Bạch: " Cậu hôm nay đã ăn tận ba bốn hộp rồi đấy, sớm muộn gì dạ dày cũng hỏng, cái thói này phải sửa mới được, chỉ một ngày sao có thể ăn nhiều thế này được, hửm."

Trần Phi Dự vô tội chớp mắt: " Một hộp trong đó là mua cho cậu mà."

Du Bạch không tin: " Sao tôi lại thấy cậu muốn ăn hết cả hai vị nên mới mua hai hộp thế."

Trần Phi Dự gật đầu: "Hai chúng ta mỗi người một hộp, còn có thể đổi nhau ăn, vừa nếm được vị trái cây, lại nếm được vị chocolate nữa chứ."

Du Bạch nheo mắt: "Cho nên vẫn là do cậu muốn ăn hai vị còn gì nữa"

Trần Phi Dự tới gần Du Bạch: "Không phải thế, là muốn chia sẻ cả hai vị với cậu mà."

"Khác ở đâu hả?"

"Khác ở chỗ là ăn cùng cậu, là chúng ta."

Tiểu Lý đang ngồi ở ghế lái phụ bấm điện thoại, cảm thấy cuộc đối thoại có chút kì lạ, nhưng lại không biết kì ở đâu.

Đến nơi, Tiểu Lý gọi một phòng riêng, gọi món sườn Du Bạch nói, ba người tùy tiện tán dóc. Ăn xong, Tiểu Lý lau miệng, bắt đầu nói chính sự.

Anh nhìn thoáng qua Trần Phi Dự, Du Bạch nhận thấy được động tác kia của Tiểu Lý, ấn khăn giấy lên bàn: " Không sao đâu, anh cứ nói đi."

Tiểu Lý thở dài: " Cô Phương có nói với em chuyện phân chia tài sản chưa?"

Du Bạch sửng sốt: "...... Không ạ."

Cậu thật ra rất bài xích chuyện này, trong tiềm thức của Du Bạch, vẫn đang trốn tránh sự thật sếp Du đã qua đời.

"Anh nói thẳng nhé" Tiểu Lý xoa giữa mày, "Theo lý mà nói, một người ngoài như anh không có lập trường gì để nói với em chuyện này, nhưng sếp Du đã không còn nữa, có một số việc vẫn cần em phải ra mặt."

Du Bạch bỗng có dự cảm xấu: " Đừng bảo mọi người đang nghĩ tới chuyện để em đến công ty đấy chứ?"

Tiểu Lý nói: "Không phải anh muốn hay không muốn, nhưng đại hội cổ đông tuần sau, cần em cùng cô Phương phải có mặt. Sếp Du đang nắm trong tay 67% cổ phần công ty, hiện tại số cổ phần này sẽ chia cho em, cô Phương cùng Du Mộc Tinh. Du Mộc Tinh còn chưa đủ 16 tuổi, cổ phần của cô bé tạm thời sẽ giao cho cô Phương nắm giữ. Nếu cô Phương không bàn với em chuyện phân chia tài sản, thì theo pháp luật quy định, cô Phương sẽ được chia 33.5%, em cùng Du Mộc Tinh mỗi người chiếm 16.75%. Đồng nghĩa với việc, cả ba người đều không có quyền khống chế tuyệt đối."

Du Bạch lắc đầu: " Cô Phương cộng với phần của Du Mộc Tinh thì có thể."

Tiểu Lý khó xử: " Có điều cô Phương...... Không quá thích hợp."

Du Bạch cười nhạo: "Chẳng lẽ đổi lại là em sẽ thích hợp? Em cảm thấy cô Phương giỏi hơn mình nhiều."

Tiểu Lý vẫn muốn thuyết phục Du Bạch tới cùng: "Em dù sao cũng là con trai duy nhất của sếp Du."

Du Bạch không thích nghe Tiểu Lý nói nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: "Lý ca, đã là thời đại nào rồi, đừng mãi giữ khư khư quan điểm trọng nam khinh nữ ấy nữa. Cái gì mà con trai duy nhất chứ, Du Mộc Tinh cũng là con gái duy nhất của ông ấy, Phương Tri Trúc cũng là thế. Em không có hứng thú với di sản của sếp Du, cũng không hề có hứng thú với công ty, thật ngại quá. Bữa cơm hôm nay coi như em mời anh."

Du Bạch gọi nhân viên tới, chuẩn bị tính tiền. Tiểu Lý đâu thế trơ mặt để Du Bạch tính tiền được, hai người tranh nhau trả, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Trần Phi Dự phải đứng ra tính tiền thì chuyện này mới xong.

" Bọn em đi đây ạ" Trần Phi Dự chào tạm biệt Tiểu Lý, "Lý ca, chú ý thân thể, công việc có quan trọng tới đâu cũng không bằng sức khỏe được."

Tiểu Lý còn muốn nói gì đó cùng Du Bạch, nhưng Du Bạch không chừa cho anh cơ hội mở miệng đã không chút lưu tình rời đi cùng Trần Phi Dự.

Nhưng chuyện này còn chưa xong.

Phương Tri Trúc cũng tới tìm Du Bạch, bảo Du Mộc Tinh cuối tuần này dẫn Du Bạch về nhà ăn cơm.

Ở trên bàn cơm, còn có thêm một luật sư.

Phương Tri Trúc có chút khó xử nói với Du Bạch: "Hai ngày trước Tiểu Lý cũng tới tìm con rồi chứ?"

Du Bạch trầm mặc, khẽ gật đầu.

Phương Tri Trúc vén tóc qua tai: " Cậu ấy cũng có tìm dì."

Du Bạch nhìn Phương Tri Trúc, Phương Tri Trúc nói: " Nếu dì nhớ không lầm, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật 18 tuổi của con."

Du Mộc Tinh ngây thơ nhấp nháy mắt: "Thật sao ạ? Sắp tới sinh nhật anh trai rồi!"

Du Bạch vẫn trầm mặc như cũ.

Phương Tri Trúc có chút xấu hổ, bà lấy ra một phần tư liệu: "Cậu này là luật sư Địch, vẫn luôn đi theo Lão Du, giúp ông ấy xử lý công việc. Đây là bản phân chia di sản mô phỏng của cậu ấy, con xem thử nhé."

Du Bạch không thèm xem, trực tiếp đẩy trả về cho Phương Tri Trúc: " Tôi không xem, công ty tôi không cần, cái gì tôi cũng không cần."

"Sao có thể thế được." Phương Tri Trúc có chút sốt ruột, " Dì vốn dĩ cũng không nghĩ tới chuyện chia gia sản này, chúng ta đều là người một nhà cả, cần gì phải phân ra của tôi hay của anh chứ.... Nhưng bên phía pháp vụ công ty vẫn luôn giục, dì cũng không còn cách nào khác."

Du Bạch nghe thấy câu người một nhà trong miệng Phương Tri Trúc đã đau đầu không thôi: " Mọi người tính thế nào?"

Phương Tri Trúc nói: "Cổ phần công ty, con chiếm 51%, dì với Du Mộc Tinh mỗi người 8%."

Luật sư Địch bổ sung: "Trừ công ty ra, bất động sản cùng các khoản đầu tư khác của sếp Du, đều sẽ chia cho hai mẹ con cô Phương nhiều hơn."

Du Bạch thầm nghĩ, đám người này sợ rằng sắp phát điên rồi: " Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, các anh yên tâm giao công ty cho tôi à?"

Sếp Du làm về công nghệ chế dược phẩm từ sinh vật, là doanh nghiệp hàng đầu được chính phủ nâng đỡ, đồng lĩnh vực này tại thành phố Nhạc gần như đã bị lũng đoạn thị trường. Hơn nữa con mắt làm ăn của sếp Du cũng không phải tầm thường, sau khi sản nghiệp về chế dược phẩm từ sinh vật làm ăn phát đạt, đã thu mua một vài công ty con, trước mắt bên dưới tập đoàn, còn có mười mấy công ty con khác, liên quan đến thực phẩm, y dược thậm chí còn đang thử nhúng chân sang giải trí.

Luật sư Địch cười: "Không yên tâm. Trước mắt phó giám đốc Từ đang thay mặt nắm quyền, vào đại hội cổ đông tuần sau, sẽ điều chỉnh lại hội đồng quản trị, mời CEO chuyên nghiệp tới vận hành công ty. Cho dù số cổ phần cậu nắm trong tay cao nhất đi chăng nữa, cũng chỉ cần làm một cổ đông được chia lợi nhuận là được, chúng tôi chỉ hy vọng quyết sách cao nhất của công ty vẫn sẽ do cậu nắm -- quyền quyết sách tối cao còn ở trong tay cậu một ngày, thì ngày đó công ty vẫn là của sếp Du."

" Tôi không hiểu." Du Bạch cần quyền quyết sách tối cao này làm gì chứ, "Các anh vẫn nên chia cho người khác đi, ai cần thì cho người đó."

Luật sư Địch nói: " Ý của cậu tôi có thể hiểu được. Nếu cậu không muốn tiếp nhận phương án chia cổ phần trước mắt này, vậy chúng ta có thể trực tiếp áp dụng chia đều, đến lúc đó phó giám đốc Từ hẳn là sẽ đến tìm phía cậu mua lại cổ phần, cậu có thể lựa chọn bắt tay chuyển cổ phần của mình cho phó giám đốc Từ. Có điều, cho dù không bán cổ phần cho ông ta, ông ta cũng sẽ mua lại từ các cổ đông khác thôi, cuối cùng người chiếm giữ số cổ phần cao nhất sẽ là phó giám đốc Từ, công ty suy cho cùng cũng sẽ do ông ta lên nắm quyền."

Luật sư Địch dừng một chút mới nói tiếp: " Nếu như vậy, công ty hoàn toàn sẽ thành công ty của người. Công ty là tâm huyết cả đời này của sếp Du, ngài ấy dưới chín suối......"

"Đừng nói nữa." Du Bạch ngắt lời luật sư Địch.

Du Bạch lại cầm lấy tờ phân chia di sản kia, tỉ mỉ đọc từ đầu tới cuối: " Tôi cảm thấy các anh sẽ hối hận."

Luật sư Địch đưa bút cho Du Bạch: " Tôi cũng thấy thế. Có điều không sao hết, Du Bạch, cậu biết không? Quyết sách mà chúng tôi đưa ra, 70% trong đó đã sai rồi. Con người ta luôn cảm thấy hối hận sau khi chuyện đã xảy ra, cái gì mà giải pháp tối ưu nhất tại thời điểm đó chứ, không tồn tại. Thư kí Lý tin tưởng cậu, chúng tôi tin tưởng cậu ấy. Ít nhất, cậu sẽ không trơ mắt đứng nhìn công ty của ba mình rơi vào tay kẻ khác."

Du Bạch cuối cùng vẫn kí tên mình vào.

Luật sư Địch nói không sai, cậu sẽ không đứng nhìn công ty của sếp Du rơi vào tay người khác.