Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 34: Trực giác




Trạch An dù có thể ngăn cản những hành động biến thái của nam chính trong giấc mơ, nhưng lại không thể hoàn toàn đuổi hắn ra ngoài.

Cho nên theo thời gian trôi đi, Trạch An đã dần quen thuộc với việc gặp mặt Ark trong giấc mơ.

“Cậu có muốn chúng ta hẹn gặp ngoài đời không?” Ark đột nhiên lên tiếng hỏi Trạch An.

“…” sao trông giống đang hẹn hò online trên mạng xã hội vậy? Trạch An nghĩ thầm.

“Không có hứng thú.” Trạch An đáp lại cực kỳ phũ phàng, dù sao tỉ lệ bị phát hiện ra thân phận khi học cùng lớp cũng rất cao, tới lúc đó muốn gặp khi nào chẳng được.

“Cậu làm tôi đau lòng quá.” mặc dù Ark nói như vậy nhưng biểu cảm lại chẳng buồn bã một chút nào. Hắn ôm vòng quanh cổ của Trạch An, cảnh tượng xung quanh dần biến đổi thành một ngôi nhà gỗ trong khu rừng dưới cơn mưa tí tách.

“Ngồi lên đùi tôi này, ngủ trong giấc mơ sẽ khiến tinh thần của cậu trở nên thoải mái đấy.” Ark mỉm cười vỗ vỗ lên đùi của bản thân.

“Nhảm nhí, tao với mày có hẹn hò gì đâu.” Trạch An cáu kỉnh trừng mắt, nghĩ tới hình ảnh sến sẩm đó trong đầu mà cậu nổi hết cả da gà.

“Bạn bè làm vậy cũng được mà~” Ark lại lôi kéo Trạch An nằm xuống, giống như không cho cậu từ chối.

Sau khi Trạch An miễn cưỡng kê đầu lên đùi của Ark, hắn lại bắt đầu nói linh tinh đủ thứ trên đời, bao gồm cả những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước.

Trực giác của Trạch An mách bảo rằng nam chính đang cố tình đánh trống lảng để che dấu kế hoạch bí mật nào đó.

Nhưng Trạch An biết rõ tính cách của nam chính một khi che giấu điều gì thì sẽ không bao giờ bị bại lộ, trừ khi do chính hắn tự tiết lộ, cho nên Trạch An không muốn đau đầu suy nghĩ những chuyện vô ích này.

Ở một khoảng khắc mà Trạch An không nhìn thấy, đôi mắt của Ark chuyển sang màu đỏ càng thêm sâu thẳm và quỷ dị chẳng khác nào nhìn thẳng xuống địa ngục.

Nếu người ngoài nhìn vào sẽ chẳng còn phân rõ Ark rốt cuộc là nhân loại hay đã trở thành một ác ma chân chính rồi.

Trạch An lim dim mắt, sau đó hoàn toàn ngủ thiếp đi bên trong giấc mơ.

Thật ra… cũng không quá tệ. Ngôn Tình Cổ Đại



Ở trong khu ký túc xá, khi các học sinh đang chìm vào giấc ngủ say, Derrick đang dùng thiết bị liên lạc đặc biệt của ma tộc để truyền tin tức cho Ma Vương Beelzebub.

Hắn đề cập tới Ark và một số học sinh nổi trội trong trường, cũng không quên nhấn mạnh cái tên Liam. Mặc dù đối phương chỉ mới chuyển tới học viện nhưng sức mạnh mà cậu thể hiện tuyệt đối không thể khinh thường.

Bael khi nghe thấy cái tên quen thuộc, gương mặt của hắn liền lộ vẻ trầm tư.

Hẳn không phải là ân nhân, anh ta dù có chuyển đi nơi khác thì sẽ mở quán cà phê chứ lại đi học cùng đám con nít ranh làm gì.

Nhưng để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào, Bael đã ra mệnh lệnh cho Derrick chụp lại hình ảnh của tất cả những Anh Hùng tiềm năng trong học viện, bao gồm cả học sinh chuyển trường Liam.

“Ngươi hãy đặc biệt chú ý tới kẻ tên là Ark, kêu cả Abyzou hỗ trợ ngươi nữa.” Bael lại nói thêm một câu.

“Tuân lệnh.” mặc dù Derrick khá khó hiểu với mệnh lệnh vừa rồi của Ma Vương Beelzebub, nhưng hắn vẫn cung kính làm theo.

Trực giác của ác ma có thể so sánh với lời tiên tri của thầy bói lão luyện, chẳng qua tính chất của nó hơi khác nhau mà thôi.

Bael dựa vào trực giác của ác ma nhận thấy rằng kẻ tên Ark sẽ là một đối thủ rất nguy hiểm đối với hắn.