Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 9: Chương 9




"Mấy ngày trước bảo ngươi làm mấy thứ đó đâu rồi?"

Nam Trúc vội vàng lấy ra một cái bọc nhỏ đưa qua, "Đây ạ, tú nương mới đưa tới."

Yến Minh Phong rút ra "Áo sơ mi" kia, trầm mặc nhìn hồi lâu, nói: "Ngươi có nói với bọn họ đây là quần áo không?"

"Có, có nói....."

Yến Minh Phong kéo cổ áo chỉ bé bằng cổ tay, ném cho hắn: "Ngươi chui thử vào đây xem."

Nam Trúc cứng đờ người.

Yến Minh Phong xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Cầm đi làm lại lần nữa."

"Vâng." Nam Trúc ôm quần áo, do dự nói: "Công tử, nếu không có chuyện gì, ta lui xuống trước."

"...... Từ từ."

Nam Trúc lập tức dừng chân lại: "Công tử ngài còn chuyện gì phân phó sao?"

Yến Minh Phong có chút do dự, hắn lặng im chốc lát, mới chậm rãi hỏi: "Vẻ ngoài ta thế nào?"

Nam Trúc: "???"

Yến Minh Phong mặt trầm xuống: "Trả lời ta."

Chẳng lẽ rất xấu?

Nam Trúc lắp bắp nói: "Diện mại của công tử ngày tất nhiên là, tất nhiên là vô cùng tuấn mỹ, khó có người địch bằng."

Vì sao công tử lại đột nhiên hỏi vấn đề này, ngài ấy chẳng phải luôn không thèm để ý dung mạo sao?

Yến Minh Phong thấy hắn ấp úng, lần đầu tiên trong đời nghi ngờ dung mạo của mình, chẳng lẽ là bởi vì trọng sinh, dung mạo cũng vì vậy mà xảy ra biến hóa.

Hắn nhớ tới gương mặt xấu xí trong cái hộp đen kia, sắc mặt càng thêm âm u, "Đi lấy gương đồng đến đây."

Nam Trúc: "......"

Hắn sửng sốt vài giây, mới cùng tay cùng chân đi lấy gương đồng.

Yến Minh Phong không có khái niệm gì với xấu đẹp, nhưng hắn nhìn mình trong gương mặc dù hơi mơ hồ nhưng vẫn là gương mặt như cũ không khác gì kiếp trước, lúc này mới yên lòng.



Còn Nam Trúc lại là vẻ mặt dại ra nhìn vẻ mặt chuyên chú của công tử nhà mình trong gương, nhìn sắc mặt như là đối với mặt mình vô cùng hài lòng.

Công tử rốt cuộc là làm sao vậy?!

——

Sau khi Thiệu Đường ở trong nhà ba ngày, Lưu Triệt tới đón cậu đi thử kính.

Hắn một bên lái xe một bên nói: "Đây là một bộ phim lớn, đạo diễn là Lý đạo, nam chính định là Tống Giác, nữ chính tạm định Triệu Yên, chỉ còn vai ác với mấy vai phụ quan trọng là chưa định thôi."

"Nữ chính?" Thiệu Đường nhướng mày, cậu nhớ rõ vị đại não kia là cô độc sống quãng đời còn lại mà, nữ chính đâu ra vậy.

"Hả, không tệ nha, xem ra là đọc qua nguyên tác rồi." Lưu Triệt tán đồng gật gật đầu, giải thích nói: "Trong truyện gốc có trọng sinh không dễ tiếp nhận lắm, lại nói, không có nữ chính thì ai xem, cho nên cải biên không ít."

Thiệu Đường a một tiếng, không có hứng thú cúi đầu chơi điện thoại.

"Cậu mau đánh lên tinh thần cho tôi." Lưu Triệt trừng cậu: "Đừng nhìn đây chỉ là một vai phụ, dựa theo độ thảo luận của nhân vật này trong nguyên tác, có thể thu lại không ít fan, người muốn diễn không ít, cậu nghiêm túc chút."

"Được rồi." Thiệu Đường ngoan ngoãn thu hồi điện thoại, móc ra kịch bản từ ba lô ra dáng ra hình bắt đầu xem.

Sau khi tới nơi, Thiệu Đường phát hiện không ít người muốn tranh nhân vật này, liếc mắt nhìn qua có khoảng 7 8 người, bên cạnh cũng đều có người đại diện đi theo.

Lưu Triệt lo lắng nói: "Cẩn thận."

Hắn tự mình mang theo một nghệ sĩ này, mệnh danh là bình hoa, chỉ có gương mặt đẹp, đóng phim chính là vào vai các loài hoa khác nhau.

Thiệu Đường thì lại không có cảm giác gì, sau khi biết kịch bản này bị cải biên không ít xong, cậu liền bớt đi hứng thú, nhưng mà tới cũng tới rồi, cũng phải thử một chút mới được.

Lần thử vai này lại thuận lợi ngoài ý muốn.

Có lẽ là đọc tiểu thuyết này quá nhiều rồi, cho nên Thiệu Đường đối với thuộc hạ Nam Trúc bên cạnh nam chính này có ấn tượng rất sâu, khi thử kính cũng không mãi một gương mặt cứng đờ hoặc là ngốc ngốc không biết làm ra biểu cảm gì nữa, mà khi khóc cùng cười biểu hiện rất tự nhiên.

Hơn nữa gần đây cậu có chút danh tiếng, mặt thì đúng thật không thể nào bắt bẻ, cho nên không bất ngờ mà được định cho vai này.

Lưu Triệt vui vẻ vỗ vai cậu, "Biểu hiện không tồi."

Thiệu Đường kéo khóe miệng lên, da mặt dày nhận lời khích lệ của hắn, "Em cũng cảm thấy vậy."

"Hừ, tiểu tử thúi!" Lưu Triệt cười mắng một câu, tâm tình thực tốt nói: "Đi, anh dẫn cậu đi ăn cơm."

Mới vừa nói xong, điện thoại hắn liền vang lên, là tình huống của tiểu nghệ sĩ hắn mới mang.

Hắn thở dài: "Xem ra bữa cơm này phải để sau rồi."

Thiệu Đường vội vàng nói: "Anh mau đi đi Lưu ca, tự em về nhà là được rồi."

Lưu Triệt nghi ngờ hỏi: "Có thể tự mình làm được không?"

Thiệu Đường dở khóc dở cười: "Em gọi xe về là được rồi, anh đừng lo lắng."

"Thế được rồi, tôi đi trước."

Lưu Triệt lái xe đi, Thiệu Đường cũng không gọi xe về như vừa nói, mà là theo ven đường tìm được một phòng vẽ tranh tương đối kín.

Lần trước vẽ đại lão xấu như vậy, trong lòng Thiệu Đường có chút băn khoăn, cho nên cậu cố ý tìm một phòng vẽ tranh chân dung, muốn học nghiêm túc.

Sau khi trao đổi với người ta thời gian cùng học phí, Thiệu Đường thỏa mãn trở về chung cư.

Cuối tuần là kì mới quay chụp《 Người một nhà vui vẻ 》, địa điểm ở một đại học nổi tiếng.

Lúc Thiệu Đường đến nơi, Hứa Tiêu đang ở cửa cảm thán: "Nhớ trước đây thiếu chút nữa là vào học ở đây rồi."

Cậu phối hợp hỏi: "Sau đó thì sao? Vì sao lại không đến?"

"Sau đó tôi liền đi sang bên cạnh."

Bên cạnh là một trường chính quy bình thường, cùng với trường đại học trước mặt bọn hộ như trời với đất.



Hứa Tiêu vẫn còn cảm thán: "Cuối cùng tôi liền xuất ngoại, cậu nói xem nếu tôi mà không ra nước ngoài, nói không chừng cũng là nửa chân bước vào nơi này."

Thiệu Đường mặc kệ hắn, cậu từ trước đến nay luôn dũng cảm thừa nhận mình là một học tra, không giống người này, tự dát vàng lên mặt.

Cậu nhìn qua bốn phía, tuy rằng bọn họ mang theo khẩu trang cùng kinh râm, nhưng vẫn không vượt qua mắt fan, đã có không ít người chú ý đến hai người bọn họ.

Thiệu Đường túm tay áo hắn, hạ giọng nói: "Đi thôi."

—©—

Hai vị tiền bối vì lịch trình cá nhân mà vắng mặt một kì, cho nên tổ tiết mục dứt khoát quay kì này thành cuộc sống vườn trường.

Thiệu Đường và Hứa Tiêu sau một kì kia có không ít fan CP, tổ tiết mục tất nhiên sẽ không bỏ qua nhiệt độ này, kì này cũng thật "trùng hợp" phân hai người vào một đội.

Trong lúc đạo diễn còn đang nói quy tắc, Hứa Tiêu đến bên tai Thiệu Đường nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Đường, cậu biết CP hai chúng ta có tên gọi là gì không?"

Thiệu Đường gần đây chuyên chú với đại lão trong sách, ngay cả điện thoại cũng ít chạm vào, chứ đừng nói là lên mạng, nghe vậy kinh ngạc nói: "Hai chúng ta còn có CP sao."

"Này tất nhiên rồi." Hứa Tiêu nhìn cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý: "CP tên là Long Húc Đường."

*Tên gốc: 龙须糖: Lóng xū táng

Thiệu Đường: 绍棠: Shào táng

Hứa Tiêu: 许筱: Xǔ xiǎo

(P/s: Tui không hiểu lắm về mấy cái này🤦‍♂️)

Thiệu Đường bỗng nhiên hiểu được hắn đang đắc ý cái gì, CP nói như vậy chính là tên ai đứng trước người đó là công, cái thứ này đang khoe khoang với cậu mình là công.

"Tôi nhổ."

Thiệu Đường vẻ mặt ghét bỏ, cùng Hứa Tiêu ghép thành một đôi đã đành, cậu thế mà vẫn là thụ! Cái này thì không thể nhịn.

Cậu quyết định, trở về sẽ vận dụng 7 8 cái acc phụ của mình, hủy cái CP này đi!

Mà đạo diễn trước mặt cuối cùng cũng nói đến câu cuối cùng: "Tiểu Tiêu cùng Tiểu Đường hai cậu sẽ đi tìm mật mã."

Hai người vừa nãy căn bản không nghe, chỉ biết nhìn nhau, đều thấy được mê mang trong mắt đối phương, Triệu Đường trừng mắt liếc hắn một cái, sao đó làm bộ đã hiểu đi lên tiếp nhận nhiệm vụ.

"Tìm mật mã......?" Hứa Tiêu lắc lắc tấm thẻ, oán giận: "Trường học lớn như vậy tôi biết đi đâu mà tìm, tổ tiết mục đúng là càng ngày càng hố người."

"Trên đó có nhắc nhở địa điểm." Thiệu Đường liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đó có mấy chữ phòng vẽ tranh, lòng riêng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Hay là chúng ta chia ra hành động đi, tôi đi phòng vẽ tranh, vừa vặn hạ nhiệt độ cái CP quỷ gì kia của chúng ta."

Hứa Tiêu không vui: "Làm sao? Xào CP với tôi còn oan ức cậu sao?"

"Tôi đây không phải vì nghĩ cho cậu sao." Thiệu Đường liếc xéo hắn một cái: "Lục ca chắc sắp trở lại rồi đi, nếu khi anh ấy trở về nhìn thấy cậu vào giới giải trí, còn CP tai tiếng bay đầy trời, cậu cảm thấy anh ấy sẽ nghĩ thế nào?"

Hứa Tiêu lập tức nói: "Nhanh lên, cậu cách xa tôi một chút, tôi đi đi sân vận động."

"Lát nữa gặp."

Thiệu Đường quay đầu đi luôn, sao đó theo bản đồ tìm được phòng vẽ tranh đại học A.

Đại ca camera tận chức tận trách đi theo sau cậu.

Thiệu Đường dừng lại ở cửa, quay đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Đại ca, tôi muốn đi vào tham quan, có thể tạm thời không cần theo tôi không?"

Đại ca khiêng camera có chút do dự.

Thiệu Đường chớp chớp mắt, không biết xấu hổ bắt đầu tỏ vẻ dễ thương: "Tôi đi vào tham quan không muốn bị quay đến mà, đại ca anh nghỉ ngơi một chút đi."

"Vậy được rồi."

Không ai có thể từ chối gương mặt này của Thiệu Đường, cho dù là đại ca camera cũng vậy, hắn khiêng camera đến gốc cây cách đó không xa chờ."



Thiệu Đường ba bước gộp thành hai chạy vào phòng vẽ tranh.

Đây là nơi sinh viên mỹ thuật hay dùng để luyện tập vẽ tranh, trên bàn để đầy thuốc màu, trên giá vẽ còn mấy bức chưa vẽ xong.

Thiệu Đường tìm một giá vẽ chống, đặt giấy trắng lên trên, sau đó móc điện thoại ra, tìm được bức vẽ người thầy giáo cho cậu, bắt đầu nghiêm túc vẽ lại.

Cậu không có yêu cầu cao đối với chính mình, vẽ đại lão kia không phải miệng to mắt nghiêng là được.

—©—

Cuộc thi đá cầu kết thúc.

Các con cháu thế gia lục tục từ trong cung rời đi, mọi người đều chủ động tiến lên bắt chuyện với thế tử Yến Vương, rất ít người chú ý đến đứa con trai thứ hai kia.

Yến Minh Phong cúi đầu xuống, trầm mặc đi theo sau Yến Ngọc Thăng.

"Minh Phong."

Chỉ có Giang Ly chú ý đến hắn, vui vẻ phất phất tay, sau đó chạy đến trước mặt hắn cười nói: "Huynh đá cầu giỏi thật đấy."

"Ừm."

Giang Ly lặng lẽ tiến đến bên tay hắn, như là sợ bị người phía trước nghe thấy mà nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy còn giỏi hơn cả thế tử nữa."

Nói xong tự y xấu hổ cười trước.

Yến Minh Phong nhắm mắt rũ lông mi, giấy đi vẻ lạnh lùng trong mắt.

Mặc dù sống lại một đời, hắn cũng không được thừa nhận, thủ đoạn của Yến Ngọc Thăng đúng thật là cao minh.

Hắn hàng năm hoạt động trong bóng tối, con cháu thế gia như Giang Ly như ánh mặt trời trong sáng vây quanh hắn quan tâm, kiếp trước hắn không thể từ chối đối phương tới gần.

Trong mắt người ngoài, hai người như là tiểu công tử Đoạn gia mặt nóng dán mông lạnh, nhưng Giang Ly cũng không để ý hắn lạnh lùng, bám riết không tha hỏi: "Minh Phong, ngày mai chúng ta đi vùng ngoại ô cưỡi ngựa được không?"

*Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.

Yến Minh Phong hơi hơi hé miệng, đang muốn từ chối, bỗng một cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến, hắn bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Xem ra người kia lại vẽ tranh.