Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 7: Chương 7




Chờ sau khi sáu người trở về, tổ tiết mục kiểm kê đồ vật họ mang về, Dịch ca và Ninh Kỳ mang về 5 món, đứng thứu nhất, Giang tỷ và Trần Đình thì kém hơn, chỉ có 2 món, chỉ có Hứa Tiêu và Thiệu Đường kém nhất, mang về một đống khoai tây.

Mọi người: "......"

Đạo diễn nén cười cầm một cái hộp đi tới, "Bốc một cái đi, hình phạt các cậu không hoàn thành nhiệm vụ."

Hứa Tiêu một bên cầu nguyện không bốc phải ca hát, một bên nhắm mắt rút ra một quả cầu nhỏ, mặt trên đánh dấu hai chữ: Ca hát.

Hứa Tiêu: "......"

Đây là tổ tiết mục cố ý an bài đi.

Thiệu Đường vỗ vỗ vai hắn đồng tình, sau đó đến phiên bốc trúng vẽ tranh.

Thiệu Đường: "......"

Đây chắc chắn là do tổ tiết mục cố ý sắp xếp rồi.

Hứa Tiêu còn muốn giãy giụa một chút, thử hỏi: "Tôi đổi với Tiểu Đường được không?"

Nhưng đây là do tổ tiết mục cố ý sắp xếp, sao có thể để hắn đổi cho được, đạo diễn ý vị không rõ cười cười: "Hai người các cậu ai lên trước?"

Hứa Tiêu thở dài: "Tôi trước đi."

Hy vọng sau khi tập này phát sóng hắn không bị mất fan.

Chờ hắn hát xong một bài, những người ở đây đều hóa đá.

Tuy rằng đã sớm nghe bảo Hứa Tiêu không biết hát, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng hắn khiêm tốn, ai mà biết được hắn hát khó nghe như vậy chứ!

Không đúng một âm nào thì thôi đi, khi hát lên nốt cao quả thực là tra tấn lỗ tai người khác.

Ninh Kỳ trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Tôi nhớ cậu debut bằng show tuyển tú mà, lại còn hạng nhất?"

*Mấy show ca hát cho debut nhóm nhạc như thanh xuân có bạn gì đó....

Hứa Tiêu do dự gật đầu.

Vậy bây giờ mới hỏi, hát khó nghe như vậy sao lại đạt được quán quân debut ở vị trí Center vậy?

Những người ở đây hai mặt nhìn nhau, cười cười không nói gì.

Một đoạn đối thoại này chắc chắn không được chiếu cho người khác xem, cho nên vẫn là biết điều không hỏi nữa.

Đạo diễn mạnh mẽ dời đề tài: "Tiểu Đường, cậu muốn vẽ cái gì?"

Thiệu Đường nghĩ nghĩ: "Một con chó đi."

Cậu nơm nớp lo sợ lấy giấy vẽ ra, vẽ một con chó xấu đau xấu đớn, sau đó ngừng thở chờ đợi.

Cậu bây giờ đang lo lắng một điều, tổ tông kia sẽ không xuất hiện đi?

Một phút trôi qua........ Năm phút trôi qua......

Không có động tĩnh gì.

"Phù ——"

Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, trái tim như thót ra ngoài cũng yên vị tại chỗ.

Xem ra vị đại lão kia vẫn là có chút kén chọn, chỉ muốn bám vào hình vẽ người.

Những người xung: "......"

Cậu nghiêm túc như vậy làm chúng tôi còn tưởng cậu sắp làm gì to tát lắm, kết quả lại xấu như vậy cậu có thật sự nghiêm túc không vậy???

Hứa Tiêu thò qua nhìn thử, ở bên cạnh cười đến không đứng thẳng: "Ha ha ha ha ha —— này là cái quỷ gì vậy ha ha ha ——"

Thiệu Đường hơi hơi mỉm cười: "Tôi vừa mới ghi âm."

Tiếng cười của Hứa Tiêu nháy mắt im bặt, hắn xoa xoa mặt, vẻ mặt nghiêm túc khen: "Vật nhỏ này trông thật đọc đáo."

Mọi người: "......"

Thật sự, hai người đừng làm idol nữa, đi diễn hài đi.

Đạo diễn cũng không ngờ rằng hai người này một người hát khó nghe như sói gào, một người vẽ xấu như ma quỷ, ở trong bầu không khí quỷ dị này cười một cái: "Được rồi, kết thúc trừng phạt. Mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi sớm một chút thôi."

Mấy người cũng đúng thật là mệt mỏi, đạo diễn vừa dứt lời, bọn họ liền tản đi.

Hứa Tiêu khoác vai Thiệu Đường hỏi: "Cậu về đâu?"

"Về nhà đi." Thiệu Đường cất bức vẽ con chó xấu xí kia đi, nói: "Đã lâu không về rồi."

"Được, vậy tôi đi trước." Hứa Tiêu ngáp một cái, đưa ba lô cho tài xế đến đón lên xe đi về.

Thiệu Đường kéo vali hành lý, gọi điện thoại cho anh trai mình: "Ca, anh có đang bận không?"

"Không bận, sao vậy?" Đầu kia điện thoại truyền đấy một thanh âm ôn hòa.

"À anh đến đón em đi, hôm nay em về nhà."

Thiệu Khâm dứt khoát đồng ý: "Được, phát định vị cho anh."

Thiệu Đường cúp máy không bao lâu, liền nhìn thấy một chiếc Audi quen thuộc dừng trước mặt.

Cậu vui vẽ gọi một tiếng: "Anh."

Thiệu Khâm sờ sờ đầu cậu, "Đi thôi, ba mẹ nhớ em mãi."

——

Thiệu Đường là một phú nhị đại không lớn không nhỏ, nhà chính là biệt thự, xe hay đi là xe thể thao, hơn nữa cha mẹ hôn nhân hài hòa, anh em hòa thuận, gia đình hạnh phúc.

Cho nên cậu từ cửa đã nhận được một cái ôm của mẹ: "Tiểu tử thúi, bỏ nhà đi cuối cùng cũng về rồi?"

"Mẹ." Thiệu Đường ở trong lòng bà làm nũng: "Con nhớ mẹ lắm."

"Chỉ có con nói ngọt." Mẹ Thiệu chọc chọc trán cậu, trong mắt không giấu được ý cười: "Mau vào nhà đi, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp đó."

"Vâng ạ." Thiệu Đường đưa vali cho người hầu, ôm mẹ Thiệu cùng vào nhà.

Cha Thiệu ở trên sô pha chờ, ông xuất thân nhà văn, giờ đã vào trung niên, khí chất quanh thân càng thêm nho nhã, ông nhìn thấy hai người đi vào, trêu chọc nói: "Đại minh tinh của chúng ta đã về rồi."

"Cha." Thiệu Đường xấu hổ sờ mũi, "Con làm gì được tính là đại minh tinh cơ chứ."

Cha Thiệu cười cười, nhìn về phía Thiệu Khâm: "Gần đây thế nào?"

Thiệu Khâm ngồi xuống ghế: "Khá tốt."

Người một nhà vui vẻ ăn cơm, Thiệu Đường vuốt cái bụng căng tròn, đã lâu không về nhà mình rồi.

"Cách."

Thiệu Đường nằm liệt trên giường mở điện thoại, phát hiện Lưu ca gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại.

Cậu vội vàng ngồi dậy, gọi lại cho bên kia: "Alo, Lưu ca, em về nhà, có việc gì sao?"

"Hai ngày nữa có buổi thử vai, cậu đi thử một chút, kịch bản tôi gửi qua cho cậu rồi đấy."

Thiệu Đường xuống giường mở máy tính ra, click mở hộp thư, đọc sơ qua một lượt: "Em thử vai nào?"

"Nam Trúc."

"Nam chính?" Thiệu Đường kinh ngạc nói: "Anh thế mà bảo em thử vai nam chính?"

"Là một nam phụ tên Nam Trúc!" Lưu Triệt bị cậu chọc giận đến cười: "Cậu nhìn xem xem, cân nhắc nhân vật này một chút, hai ngày sau tôi đến nhà cậu đón."

"À......."

Thiệu Đường cúp điện thoại, ở phần giới thiệu nhân vật tìm được vai phụ Nam Trúc —— nhân vật giả thiết thủ hạ của nam chính Yến Minh Phong

Từ từ!

Thiệu Đường dụi dụi mắt, không dám tin nhìn ba chữ trên màn hình.

Yến Minh Phong?!

Tổ tông lần trước được vẽ ra bảo mình tên là gì?

Hình như cũng chính là cái tên này đúng không???

Thiệu Đường tay run run như bị Parkinson, cậu phải tự nhủ có lẽ mình nghe nhầm rồi mới có thể bình tĩnh lại.

Cậu hít sâu một hơi, tiếp tục đọc kịch bản.

Kịch bản đánh dấu là cải biên của tiểu thuyết IP, nam chính là nhi tử thứ hai của Yến Vương, trời xui đất khiến lưu lạc ở nhân gian, cho tới mười năm tuổi mới được tìm về vương phủ.......

Thiệu Đường không run nữa, cậu cả người đều dại ra.

Qua vài giây, cậu điên cuồng tìm lại cuốn tiểu thuyết kia trong vali hành lý.

Nam chính: Yến Minh Phong √

Thân phận: Nhi tử thứ hai của Yến Vương √

Từ nhỏ lưu lạc dân gian, mười lăm tuổi về vương phủ √

Tất cả đều chính xác!!!

"Rầm ——"

Sách bị cậu trượt tay làm rơi xuống đất, nhưng Thiệu Đường không rảnh bận tâm, cậu ngã ngồi ở trên giường, mãi lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần.

Cho nên vị đại lão được cậu vẽ ra mấy lần kia chính là Yến Minh Phong trong sách này sao!

Nhưng mà sao có thể a a a a cậu sắp điên rồi!!!

"Tiểu Đường, con làm sao vậy?" Mẹ Thiệu lo lắng gõ cửa, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không, không sao ạ." Thiệu Đường cuống quít đứng lên, "Con không có việc gì."

"Nghỉ ngơi sớm một chút." Mẹ Thiệu dặn dò một câu liền rời đi, Thiệu Đường đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu, mới run rẩy lấy một tờ giấy ra.

Cậu phải hỏi rõ mới có thể xác định chuyện này có phải thật hay không.

——

Một giờ sau.

Một người nam tử chậm rãi đi ra từ bức họa.

Thiệu Đường lần này trong lòng có tâm sự, hơn nữa quá mức khiếp sợ, tay run không dừng được, cho nên vẽ lần này còn xấu hơn cả lần trước, nhưng cậu hiện tại không có tâm trí đâu quan tâm đến mấy điều đó, đợi người vừa ra tới cậu liền vội vàng hỏi: "Có phải lần trước anh nói anh tên Yến Minh Phong không?"

Nam nhân không trả lời câu hỏi của cậu, hắn đối với việc mình lại đột nhiên xuất hiện ở thế giới này vô cùng khó chịu, hắn nhíu nhíu mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thiệu Đường nhìn hắn chằm chằm: "Anh mau trả lời tôi, anh có phải tên là Yến Minh Phong, con trai thứ hai của Yến Minh Phong?"

Nam nhân ánh mắt nặng nề nhìn cậu: "Sao ngươi lại biết được."

Hắn nhớ rõ lần trước chưa nói xong đã biến mất, nếu đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, sao người này lại biết được?

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chính tay nghe đối phương thừa nhận mình là nhân vật trong sách, Thiệu Đường vẫn hít một hơi khí lạnh: "Anh thế mà thật sự là, là......"

Thiệu Đường há miệng thở dốc, không thể nào nói ra được mấy chữ còn lại, như là có thứ cấm kỵ gì đó ngăn không cho cậu nói ra sự thật.

Yến Minh Phong không kiên nhẫn ngắt lời cậu, "Trả lời ta, ngươi rốt cuộc là ai?"

Thiệu Đường lại thử lại vài lần, phát hiện đúng là mình không thể nói ra mấy chữ như nhân vật trong sách, đành phải từ bỏ.

Cậu ngồi đờ ra ở trên giường, "Không phải đã nói với anh rồi sao, tôi —— Thiệu Đường, một đại minh tinh."

Sau khi nói xong mới nhận ra đối phương có vẻ không hiểu, cậu lại giải thích một lần: "Chính là ở chỗ anh gọi là........ Ừm, con hát."

Yến Minh Phong ánh mắt nháy mắt thay đổi.

Người này thế mà lại là con hát!

"Này, anh nghĩ linh tinh gì vậy!" Thiệu Đường thấy ánh mắt hắn liền biết hắn hiểu sai, nhất thời cũng quên mất người trước mắt chính là đế vương thống nhất đại lục, buồn bực nói: "Thế giới này không giống như nơi của anh, minh tinh là một nghề nghiệp, là một nghề rất hot, rất nhiều người theo nghề này!"

Nghe xong lời này Yến Minh Phong càng cảm thấy thế giới này không bình thường.

Thân là con hát mà không chỉ không có một chút xấu hổ nào, thế mà còn như kiểu đúng lý hợp tình, còn tuyên bố thế giới này rất nhiều người hâm mộ con hát!

"Thôi, nói anh cũng không hiểu."

Thiệu Đường có một ưu điểm lớn nhất chính là năng lực tiếp thu nhanh, mấy chuyện huyền huyễn như này nếu đổi là người khác đã sớm sợ chạy mất dép, nhưng khi cậu tiếp nhận giả thiết này xong lại rất bình tĩnh, còn mời đối phương ngồi xuống: "Ngồi xuống rồi nói, đứng nhiều mệt."

Yến Minh Phong không để ý đến cậu, hắn vốn muốn tự thuyết phục mình bảo mấy chuyện này tất cả chỉ là mơ mà thôi, nhưng liên tiếp mấy lần không hề báo trước mà xuất hiện đã bắt đầu làm hắn ý thức được, nơi này có khả năng đúng thật là một thế giới khác hoàn toàn với nơi của hắn.

Hắn liếc Thiệu Đường một cái: "Ngươi giống như biết ta là ai."

Người này lần trước vẫn là một bộ dáng của kẻ ngốc, lần này khi hắn xuất hiện không chỉ chuẩn xác mà nói ra thân phận của hắn, vẻ mặt lại vô cùng thản nhiên, hiển nhiên là bộ dạng đã biết hết mọi chuyện.

"Tất nhiên tôi biết rồi." Thiệu Đường gật gật đầu: "Nhưng tôi không thể nói."