Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 30




Thiệu Đường cúi xuống bàn cười đôi mắt cong thành hình trăng non, Yến Minh Phong bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, nói với nam sinh: "Ngồi xuống đi, về sau không được nói chuyện trong giờ học."

"Vâng, cảm ơn thầy."

Nam sinh nơm nớp lo sợ ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh không dám nói nữa, nhưng chẳng được bao lâu liền nhịn không được truyền một tờ giấy cho Thiệu Đường, "Cậu có cảm thấy thầy giáo luôn nhìn về phía chúng ta không?"

Thiệu Đường nghĩ thầm tôi đương nhiên biết tôi còn vứt cho hắn vài cái liếc mắt đưa tình nữa mà, nhưng viết trên giấy lại là: "Không có đi, cảm giác của cậu sai rồi."

Nam sinh không tin, không quá vài phút lại viết: "Thầy giáo chính là luôn nhìn về bên này, tôi không cảm giác sai! Có phải vì cậu mang mũ khẩu trang không, đi học còn không lấy sách làm hắn cảm thấy cậu không tôn trọng hắn?"

Thiệu Đường: "......"

Tôi nếu mà không mang mũ với khẩu trang thầy giáo các cậu sẽ ngay lập tức kết thúc tiết học đi ra ngoài cùng tôi có tin hay không.

Thiệu Đường tiếp tục lừa dối cậu ta: "Không có đi, không phải nói có rất nhiều người khoa khác nghe danh mà đến dự tiết hắn sao?"

"Phải không?" Nam sinh vẫn là nửa tin nửa ngờ, cậu ta nhanh chóng viết nói: "Vậy vì sao cậu lại muốn che kín mít như vậy, tôi cảm giác cậu không giống như là học sinh."

Thông minh đấy.

Thiệu Đường dứt khoát không trả lời lại, ánh mắt ý bảo cậu ta nghiêm túc nghe giảng.

Cậu không trả lời lại nam sinh ngược lại muốn so với cậu, cậu ta đánh giá trên dưới cậu 1 lần, vuốt cằm hoài nghi, "Nói, cậu lẻn vào trường chúng tôi có mục đích gì?"

Tên này chắc bị thiểu năng rồi đi.

Thiệu Đường âm thầm trợn trắng mắt, viết trên giấy, "Tôi là minh tinh, sợ bị người khác phát hiện."

"Minh tinh?"

Nam sinh nhỏ giọng kinh hô, sau đó nhanh chóng che miệng mình lại, hai mắt tỏa sáng, "Tôi sao lại có thể không nhận ra chứ, cậu là minh tinh nào?"

Thiệu Đường cảm giác nếu cậu lại tiếp tục tám chuyện với người này, Yến Minh Phong sẽ không giảng nổi nữa, bởi vì hắn đã thường xuyên dừng lại rồi, cậu vươn tay ra thở dài một tiếng, sau đó viết lên giấy nói: "Chờ tan học không còn ai chúng ta lại nói, hiện tại nghiêm túc nghe giảng đi."

Nam sinh hưng phấn gật gật đầu, đứng ngồi không yên nhích tới nhích lui trên ghế, còn móc di động ra trộm tra các mặt minh tinh.

Thiệu Đường không quan tâm cậu ta, cậu một tay chống cằm, nghiêng đầu nghiêm túc nghe Yến Minh Phong giảng bài.

Yến Minh Phong luôn là không khống chế được mà nhìn cậu, nhưng đối diện với đôi mắt ý cười doanh doanh khiến hắn liền quên luôn bài giảng tiếp theo, một tiết khoá lặp đi lặp lại.

"Đề bài trên bảng mọi người làm một chút, lát nữa tôi sẽ gọi ngẫu nhiên người lên trả lời."

Yến Minh Phong nhanh chóng kết thúc nội dung cần giảng hôm nay, giao ra vài đề bài cho sinh viên, còn mình thì đi lại khắp phòng, đi đi một hồi liền tới chỗ Thiệu Đường.

Nam sinh đang cố tình cúi đầu giả bộ nghiêm túc làm bài, trong lòng không ngừng cầu nguyện thầy giáo nhanh đi đi, nhưng mà —— hắc, thầy giáo của bọn họ thế mà đứng mãi ở chỗ cậu ta không đi.

Nam sinh không dám ngẩng đầu, đề cũng sẽ không làm, chỉ có thể không ngừng lật sách, lật từ đầu đến đuôi, lại từ cuối lật đến đầu, Thiệu Đường nhìn cảm thấy rất buồn cười.

"Anh doạ cậu ấy rồi." Thiệu Đường cười nói: "Đi nhanh đi."

Nam sinh trừng lớn hai mắt.

Minh tinh không biết lai lịch bên cạnh cậu ta có quen biết với thầy giáo bọn họ?

Nhưng càng làm cho cậu ta kinh ngạc chính là thầy Yến từ trước đến nay luôn mặt than cao lãnh của bọn họ thế mà lại ngoan ngoãn ừ một tiếng, thanh âm lại càng là ôn nhu như nước: "Nhàm chán thì chơi điện thoại một chút, anh sắp tan học rồi đây."

Nam sinh hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, hỗn độn trong gió.

Yến Minh Phong trở lại bục giảng tiếp tục giảng bài, nam sinh ngốc ngốc xoay đầu, há mồm muốn nói chuyện, Thiệu Đường cười cười, nói: "Tôi là bạn của thầy giáo các cậu."

Nhìn cách ở chung này không giống bạn bè chút nào!

Nam sinh rõ ràng không tin, nhưng Thiệu Đường một bộ không muốn nhiều lời cậu ta cũng không thể lại truy vấn, không cam lòng cắn đầu bút tiếp tục nghe giảng.

Chờ chuông học vang một tiếng, cậu ta lập tức vội vội vàng vàng hỏi: "Cậu rốt cuộc là minh tinh nào?"

Yến Minh Phong bị một đám học sinh muốn hỏi chuyện vây quanh, Thiệu Đường nhìn một cái, thu hồi tầm mắt chậm rì rì nói: "Tuyến mười tám không nổi danh, nói cậu cũng không biết."

"Thế thầy giáo của chúng tôi thì sao? Cậu có phải là bạn trai của thầy giáo chúng tôi không?"

Thiệu Đường vỗ vỗ đầu cậu ta: "Em trai à, cậu hỏi quá nhiều. Tôi đi trước."

Nam sinh bất mãn lẩm bẩm nói: "Tốt xấu gì cũng có chút tình hữu nghị cách mạng đi, tôi tên Lộ Viên, cậu ngay cả tên cũng không nói cho tôi?"

Thiệu Đường chớp chớp mắt: "Tôi sợ làm cho oanh động."

Nam sinh hừ một tiếng: "Vừa cậu còn nói mình là tuyến mười tám."

"Khiêm tốn khiêm tốn."

Thiệu Đường đè thấp mũ, hơi hơi mỉm cười nói: "Tôi đi cứu thầy giáo của các cậu ra đây, có duyên gặp lại nha em trai."

Cậu đút tay vào túi đi đến bục giảng, Yến Minh Phong đã bị đám người bao phủ, ngại với đều là học sinh trên mặt hắn chỉ là có chút thần sắc lãnh đạm chứ không có biểu hiện nào khác, nhưng Thiệu Đường biết hắn đã rất không kiên nhẫn.

Nhìn thấy cậu lại đây, Yến Minh Phong hoàn toàn không để ý tới ai, đeo cặp lên lạnh lùng nói: "Có vấn đề gì thì để khóa học lần sau chúng ta lại thảo luận, xin tránh ra."

Nhóm nữ sinh Làm bộ tới hỏi chuyện thật ra là muốn đến gần bắt chuyện bị dọa, ngượng ngùng nhường ra một đường, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, giương giọng hỏi: "Thầy ơi, có thể kết bạn WeChat không ạ, em còn có chút vấn đề muốn hỏi thầy."

Lịch sử cận đại còn có vấn đề gì.

Thiệu Đường âm thầm trợn mắt, vòng qua mọi người đi đến trước mặt Yến Minh Phong, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Yến Minh Phong vốn là không muốn trả lời người kia, nghe vậy gật đầu, trực tiếp đi theo Thiệu Đường rời đi.

Để lại đám người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, ai cũng không biết người này từ đâu tới.

—©—

"Em không vui."

Đang ăn cơm Thiệu Đường đột nhiên nói, sau đó buông đũa bình tĩnh nhìn Yến Minh Phong.

Yến Minh Phong chần chờ một giây, trong đầu hồi tưởng xem mình gần đây có phạm phải cái gì sai không.

...... Không có.

Hắn buông chén đũa, quyết định chủ động hỏi.

"Làm sao vậy?"

Thiệu Đường làm bộ thở dài, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, thành công nhìn thấy vẻ mặt người đối diện nhanh chóng trở nên khẩn trương, cậu mới phụt một tiếng cười nói: "Còn không phải bởi vì anh quá được hoan nghênh sao, em nhìn những nữ sinh đó vây quanh anh liền không vui."

Yến Minh Phong nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa cầm lấy đũa gắp cho cậu đồ ăn cậu thích, thấp giọng nói: "Em yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa."

"Hửm?"

Thiệu Đường nghi hoặc nhìn về phía hắn, cậu cũng chỉ là vừa mới nổi hứng mới nói vậy thôi, cũng không phải thật sự không vui, bởi vì cậu rõ ràng biết Yến Minh Phong có bao nhiêu mị lực, làm thầy giáo sẽ bị học sinh vây quanh là không thể tránh khỏi.

Yến Minh Phong lại không nhiều lời, chỉ nói: "Buổi chiều ta không có tiết học, đi đóng phim cùng em."

Thiệu Đường nháy mắt đem vấn đề vừa nghĩ vứt ra sau đầu, cười vô cùng vui vẻ.

Thẳng đến sau này, có học sinh lại đến học lịch sử cận đại phát hiện thầy giáo bọn họ tự giới thiệu ở trang đầu PPT hai chữ:

Đã kết hôn.

—©—

Bộ phim lần này của Thiệu Đường sắp đóng máy, Yến Minh Phong cũng đã ở lại gần hai tháng.

Có đôi khi Thiệu Đường cũng đã quên hắn không phải người thế giới này, bởi vì hắn thật sự thích ứng vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng đáy lòng cậu thường toát ra lo lắng, vừa không thấy Yến Minh Phong liền trở nên nôn nóng, thời điểm ngẫu nhiên bừng tỉnh từ trong mộng sau đó tìm người khắp nhà vẫn là đang không ngừng nhắc nhở cậu, đối phương sẽ vào một ngày nào đó đột nhiên biến mất.

Cho nên cậu vô cùng quý trọng mỗi một ngày ở bên cạnh Yến Minh Phong, có đôi khi dính người đến nỗi Hứa Tiêu cũng nhìn không nổi, nhắc nhở cậu: "Cậu phải cho nhau một chút không gian, cậu quản chặt vậy sẽ làm hắn không thở nổi."

Nhưng Thiệu Đường thường thường vào tai này ra tai kia, nên quấn lấy vẫn là quấn lấy.

Hứa Tiêu không có biện pháp, lén tìm Yến Minh Phong, uyển chuyển nói: "Tiểu Đường thích dính người, nhưng đây là bởi vì quá thích anh."

Yến Minh Phong đáp: "Ta thích em ấy dính ta."

Rồi, là hắn xen vào việc của người khác.

Hứa Tiêu cạn lời, quay đầu đi tìm Lục ca của mình cầu an ủi.

Ngày tiệc đóng máy, Thiệu Đường trộm kéo Hứa Tiêu đến một bên, ấp a ấp úng nửa ngày nghẹn không ra một câu.

Hứa Tiêu liếc mắt nhìn cậu: "Chuyện gì cậu mau nói đi, rượu tôi còn chưa uống xong đâu."

Thiệu Đường nhắm mắt, cắn răng nói: "Cậu với Lục ca nói chuyện bao lâu thì lên giường?"

Hứa Tiêu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Ngày đầu tiên gặp mặt."

Thiệu Đường: "???"

"Khụ." Hứa Tiêu ho khan một tiếng, "Vẫn luôn không nói với cậu là sợ cậu mắng tôi, lúc trước tôi với Lục Tu thật ra là quan hệ bao dưỡng."

Thiệu Đường nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Cậu phải tìm người bao dưỡng?"

Hứa Tiêu lại khụ một tiếng, "Là tôi bao dưỡng anh ấy."

Thiệu Đường: "......"

Được rồi, hai người vui là được.

Cậu không nhắc lại vấn đề này, ngượng ngùng xoắn xít hỏi: "Vậy cậu cảm thấy...... Người yêu nói chuyện bao lâu có thể làm cái gì kia?"

Hứa Tiêu lúc này nghe ra mùi vị mới, hắn nâng nâng cằm, "Làm sao? Cậu dục cầu bất mãn?"

Thiệu Đường ánh mắt mơ hồ, "Thật ra cũng không phải."

Một lát sau, bại trận nói, "...... Được rồi, tôi đúng là vậy."

Cậu không phục nói: "Tôi mỗi ngày sớm chiều ở chung cùng anh ấy, tôi lại thích anh ấy như vậy, có dục vọng với anh ấy chẳng lẽ không phải rất bình thường sao?"

"Bình thường bình thường." Hứa Tiêu tấm tắc hai tiếng: "Vậy thì vào việc thôi."

"Vấn đề chính là chỗ này." Thiệu Đường rối rắm hai đầu lông mày nhăn lại, "Anh ấy giống như là không dục vọng gì đối với tôi."

Có rất nhiều lần cậu cố ý dụ dỗ hắn, tỷ như mặc quần đùi đi lại trước mặt hắn, nhưng Yến Minh Phong chỉ nhíu nhíu mày, sau đó lấy áo ngoài kkhoácleen cho cậu: "Đừng để cảm lạnh."

Một lần hai lần còn được, số lần nhiều, Thiệu Đường liền nhịn không được hoài nghi trong lòng, có phải cậu rất không có lực dụ hoặc hay không, mới làm đối phương không có tâm tư trong phương diện này.

"Ý của cậu là...... Cậu nghi ngờ Yến Minh Phong không dục vọng với cậu?"

Thiệu Đường chần chờ một giây, sau đó gật gật đầu.

Hứa Tiêu ngáp một cái, không có hứng thú vẫy vẫy tay, "Không có khả năng, thích một người thì sẽ sinh ra dục vọng với người đó, hắn thích cậu như vậy không có khả năng không nghĩ cùng cậu lên giường."

"Nếu là trước kia anh ấy là trai thẳng thì sao? Cảm tình tiếp nhận rồi nhưng thân thể lại còn không thể thích ứng?"

"Phốc —— khụ khụ khụ ——" Hứa Tiêu hoảng sợ, hai mắt trừng lớn, "Trai thẳng?! Cậu bẻ cong anh ta??"

Thiệu Đường nghĩ đến kết cục cô độc cả đời của hắn, nói: "...... Tôi không rõ ràng lắm."

"Kệ, quan tâm anh ta thẳng cong làm gì, đã ở bên cậu rồi anh ta còn có thể thẳng đến chỗ nào, cậu cũng đừng rối rắm, hôm nay là tiệc đóng máy, cậu chuốc say anh ta, sau đó nhân cơ hội đè anh ta ra không phải là xong việc rồi sao."

"Tôi đè anh ấy?" Thiệu Đường nhíu mày, "Nhưng kích cỡ này không đúng!"

Hứa Tiêu gõ đầu cậu một cái, "Đồ ngốc! Tự mình động hiểu không? Đừng sờ anh ta quá nhiều, cẩn thận còn chưa vào chủ đề chính anh ta đã tỉnh rồi."

Thiệu Đường liếc mắt nhìn hắn, "Nghiệp vụ vô cùng thuần thục ha, cậu lúc trước chính là ngủ với Lục ca như vậy?"

Hứa Tiêu: "......"

Hắn mạnh mẽ xem nhẹ lời cậu nói, ý đồ nói sang chuyện khác: "Buổi tiệc sắp kết thúc rồi, chúng ta mau trở về, cậu cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm."

Thiệu Đường cũng không vạch trần hắn, trong lòng cân nhắc một lượt lời hắn nói, quyết định thử một chút.

Trong buổi tiệc náo nhiệt vô cùng, bộ phim này quay hơn nửa năm, khi chia tay đúng thật là có chút luyến tiếc, rất nhiều người lại khóc lại nháo, ôm bình rượu quỷ khóc sói gào, Yến Minh Phong ngồi ở một góc, ai tới nói chuyện hắn cũng đều không để ý tới, cúi đầu chơi điện thoại, thi thoảng lại nhìn ngoài cửa.

Nhìn thấy Thiệu Đường đi vào, hắn buông điện thoại ra, nhìn lướt qua Hứa Tiêu, quay đầu ánh mắt dừng trên người Thiệu Đường liền nhu hòa xuống, nhẹ giọng hỏi: "Nói gì mà đi lâu như vậy?"

Thiệu Đường nghĩ đến kế hoạch của mình, sắc mặt thẹn thùng, cậu tránh đi tầm mắt đối phương, lắp bắp nói: "Không, không có gì."

Yến Minh Phong thần sắc thay đổi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Tiêu.

Hứa Tiêu trong lòng hô to oan uổng, nhưng hắn lại không thể nói nguyên nhân, chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, đi xa.

Không thể trêu vào tôi còn không trốn nổi sao?

"Có cái gì mà ta không thể biết đến sao?"

Yến Minh Phong giúp Thiệu Đường cởi áo khoác, xoa xoa đầu cậu hỏi.

Thiệu Đường do dự một chút, nói: "Chính là một ít việc về Lục ca......"

Yến Minh Phong không hỏi, an an tĩnh tĩnh gắp đồ ăn cho cậu.

Thiệu Đường siết chặt lòng bàn tay, trong lòng âm thầm cổ vũ cho chính mình, sau đó đứng dậy rót cho hắn một chén rượu, "Vất vả lâu như vậy, hôm nay liền cùng em uống hai ly đi."

Yến Minh Phong không nghi ngờ cậu, mỉm cười uống xuống.

Thiệu Đường không ngừng cố gắng, không dấu vết tìm các loại lý do chuốc rượu cho hắn, Yến Minh Phong nghe cậu, uống hết một ly lại một ly nữa.

Không bao lâu sau sắc mặt hắn liền phiếm hồng, biểu tình mê ly.

Thiệu Đường không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, thấy hắn đã lộ ra vẻ say rượu, cậu vội vàng dừng động tác lại, uống rượu nhiều sáng hôm sau sẽ rất không thoải mái, cậu chỉ là muốn cho hắn say, cũng không muốn cho hắn uống rất nhiều rượu.

Lúc này buổi tiệc đã gần kết thúc, có không ít người đi KTV tăng hai, Thiệu Đường xin miễn lời mời của mọi người, chào hỏi với Hứa Tiêu, sau đó nâng Yến Minh Phong dậy, nhỏ giọng bên tai hắn nói: "Minh Phong, đi, chúng ta về nhà."

Yến Minh Phong ngốc ngốc nhìn cậu, đột nhiên cong môi cười, "Bảo bối......"

Thiệu Đường bị hắn gọi cả người run lên, muốn đỡ hắn ra cửa, nhưng Yến Minh Phong không muốn, tay hắn ôm eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu, ôm gắt gao không chịu buông ra.

Thiệu Đường cúi đầu mắng hắn: "Buông ra được không? Chúng ta về nhà trước."

"Không được."

Uống say Yến Minh Phong phá lệ không nghe lời, ôm eo cậu không buông tay.

Thiệu Đường đành phải kéo người này như vật trang sức gian nan đi bước một đến hướng cửa.

May mắn là người lái thay đã chờ ở cửa, Thiệu Đường chậm rãi đỡ người đến ghế sau, nói với tài xế phía trước: "Đi thôi."

Nửa đường đi Yến Minh Phong cọ cọ trong cổ Thiệu Đường, không ngừng lẩm bẩm: "Bảo bối, ta nóng, ta có thể cởi quần áo không......"

Tài xế đang chờ đèn xanh kỳ quái quay đầu liếc nhìn hai người một cái.

Thiệu Đường vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Hư, chúng ta về nhà rồi cởi."

Yến Minh Phong không vui nhíu nhíu mày, rầm rì vẫn là muốn cởi quần áo, hắn đem tay Thiệu Đường đặt lên trán mình, làm nũng: "Ta nóng."

Thiệu Đường cởi bỏ nút thắt trên áo hắn, phẩy phẩy gió cho hắn, "Ngoan nào, chúng ta sắp đến nhà rồi."

Yến Minh Phong không giãy giụa, ngoan ngoãn ừ một tiếng, sau đó đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiệu Đường.

Thiệu Đường bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, duỗi tay che khuất mắt hắn, "Anh đừng nhìn em như vậy......"

Yến Minh Phong cúi người mút một ngụm ngoài miệng cậu, cười vô cùng vui vẻ: "Nhìn em là tốt nhất."

Tài xế phía trước yên lặng nâng tấm chắn lên.

Thiệu Đường: "......"

Thật vất vả mang được người về nhà, Thiệu Đường ra một người đầy mồ hôi, cậu đặt Yến Minh Phong lên sô pha, rót ly nước ấm cho hắn, dặn dò nói: "Em đi tắm rửa một cái, anh ngoan ngoãn uống hết nước đi không được chạy loạn."

Yến Minh Phong cầm ly nước gật gật đầu.

Bởi vì lo lắng Yến Minh Phong uống say xảy ra chuyện gì, Thiệu Đường tắm rất nhanh, lúc cậu lau tóc đi ra, phát hiện Yến Minh Phong hai mắt mờ mịt đứng ở giữa phòng khách, miệng lúc đóng lúc mở không biết đang nói cái gì.

Thiệu Đường đến gần một chút, muốn nghe xem hắn đang nói thầm cái gì.

Kết quả cậu nghe được Yến Minh Phong không ngừng lặp lại một câu.

"Xin lỗi bảo bối, lại làm em đợi lâu như vậy......"

Thiệu Đường sững sờ tại chỗ.

Thiệu Đường đi đến trước mặt Yến Minh Phong, xoa mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Em ở đây, yêu anh em chưa bao giờ hối hận, cũng chưa bao giờ oán trách anh."

Yến Minh Phong đang say tất nhiên là không nghe hiểu cậu nói những lời này, bắt lấy tay cậu cọ cọ trên mặt.

Thiệu Đường đỡ người đến mép giường nằm xuống, chuẩn bị lau người cho hắn.

Từng cúc áo sơ mi bị cởi bỏ, tay Thiệu Đường cũng càng ngày càng run rẩy, cậu thầm hô một hơi, ép mình dời tầm mắt đi, tận lực trong lòng không có vật ngoài cho hắn sát tịnh thượng thân.

Nhanh chóng thay áo ngủ xong, Thiệu Đường nhìn Yến Minh Phong còn nửa người dưới hoàn hảo chưa cởi đồ mà phiền lòng.

Tuy nói lúc trước hạ quyết tâm đêm nay muốn ngủ cùng hắn, nhưng sắp đến trận, cậu lại bắt đầu túng, cả quần cũng không dám cởi, càng đừng nói ngủ hắn.

Thiệu Đường ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp quá mức của hắn, nhớ tới bộ dạng hắn vừa mới ngốc ngốc đứng ở phòng khách, cậu thấp thấp thở dài.

Cậu chưa bao giờ gặp qua bộ dạng yếu ớt như thế của hắn.

Thiệu Đường cúi người hôn một cái lên môi Yến Minh Phong, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, em ở đây."

Đang muốn đứng dậy, tự nhiên trời đất quay cuồng, cả người cậu đều nhào lên người Yến Minh Phong.

Thiệu Đường choáng váng một chút, còn chưa kịp nói chuyện, nụ hôn che trời lấp đất liền ngăn chặn đôi môi cậu, Yến Minh Phong mở mắt ra, đáy mắt một mảnh tỉnh táo, nào có thái độ mê man say rượu.

Thiệu Đường trừng lớn hai mắt, há mồm muốn hỏi nhưng miệng bị lấp kín, chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở, lời nói đều bị Yến Minh Phong nuốt vào trong bụng.

Tùy ý quét sạch một lần trong miệng Thiệu Đường, đến khi cậu sắp không thở nổi nữa Yến Minh Phong mới chậm rãi ngừng lại, hắn hôn hôn cổ Thiệu Đường, thanh âm trầm thấp: "Chuốc say ta, hửm?"

Thiệu Đường ngẩng đầu trừng hắn: "Anh không có say!"

Yến Minh Phong hôn khóe mắt phiếm hồng của cậu, ngậm vành tai cậu ôn nhu nói: "Say, nhưng lúc em cởi quần áo cho ta liền tỉnh rồi."

Thiệu Đường đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ: "Vậy sao anh lại giả bộ ngủ!"

Cậu vừa mới rón rén thỏa thích sờ cơ bụng hắn không phải đều bị hắn thấy hết rồi sao!

Yến Minh Phong cười cười, vuốt mái tóc trên trán, cúi đầu nhìn cậu, "Vì sao lại chuốc say ta?"

Thiệu Đường ấp úng nói không ra lời, duỗi tay muốn đẩy hắn ra, "Không, không vì cái gì, nếu tỉnh thì, thì mau đi tắm rửa."

"Không ngoan." Yến Minh Phong bắt lấy tay cậu, mút đầu ngón tay cậu một cái, chớp chớp mắt, "Tiểu Đường, nói cho ta, em muốn cái gì. Chỉ cần em muốn, ta đều cho em."

Thiệu Đường giương mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn, ma xui quỷ khiến buột miệng thốt ra: "Em muốn ngủ anh."

Không khí có trong nháy mắt đọng lại.

Thiệu Đường cười gượng hai tiếng, tay chặt chẽ túm góc chăn, giả vờ trấn tĩnh nói: "Em, em nói giỡn, anh mau đi tắm rửa đi."

Yến Minh Phong nhìn chằm chằm khóe mắt càng ngày càng hồng của cậu, khóe môi gợi lên một mạt cười.

Hắn chậm rãi cúi người, "Như em mong muốn."

—©—

Ngày thứ hai.

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn nghiêng nghiêng chiếu vào trong nhà.

Cậu trai trên giường mềm mại ưm ư một tiếng, lộ cẳng chân trắng nõn bị che kín vết đỏ ái muội bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được dưới chăn là phong cảnh cỡ nào.

Thiệu Đường vô thức duỗi tay sang bên cạnh sờ sờ, lạnh lẽo không có một bóng người làm cậu đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu mở mắt ra, ngốc ngốc nhìn bên cạnh, nơi đó không có bất kì kẻ nào, chỉ có nhiệt độ cơ thể cùng cả người đau nhức nhắc nhở cậu tất cả đều không phải mơ.

Thiệu Đường ngốc một lúc lâu, sau đó gian nan trở mình, nhắm mắt lại.

Yến Minh Phong lại biến mất.

—©—

Hoàng cung.

Cách sự kiện Yến Vương đoạt quyền thượng vị đã qua hơn nửa năm.

Hoàng đế tiền triều ngu ngốc vô năng, nghe lời nịnh thần, dung túng ngoại thích tham gia vào chính sự, dẫn tới toàn bộ triều đình chướng khí mù mịt, tham quan hoành hành, Yến Vương tuy là đoạt quyền, nhưng từ khi đăng cơ tới nay, chỉnh đốn trên dưới, cần chính thương dân, quốc gia một mảnh vui sướng hưởng vinh, dần dần tất cả mọi người đều đã quên hắn là vượt quyền soán vị. Hậu cung vắng vẻ, hoàng tử cũng chỉ có hai người, văn võ bá quan thậm chí bắt đầu thu xếp tuyển tú nữ ở dân gian.

Hai tháng sau khi Yến Vương đăng cơ Yến Ngọc Thăng liền được phong làm Thái Tử, Yến Vương phi được phong làm Hoàng Hậu, mà Yến Minh Phong bởi vì vẫn luôn hôn mê, công việc phong vương tạm thời gác lại.

Có điều cũng không ai để ý vị Nhị hoàng tử không được sủng ái này, mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Đông Cung, trước cửa phủ Nhị hoàng tử cơ hồ không người hỏi thăm.

Nhưng phủ Nhị hoàng tử luôn luôn an tĩnh hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, ngay cả hạ nhân quét rác trên mặt cũng mang theo nụ cười vui vẻ.

Giang Ly như thường đến thăm Nhị hoàng tử bước vào phủ, lại thấy quản gia nửa năm qua đều mặt ủ mày ê nay lại mang khuôn mặt cười thành hoa.

Giang ly tầm mắt vừa động, đến gần chút, dò hỏi: "Trương bá, chuyện gì mà vui vậy?"

Vị Trương quản gia này từ trước đến nay vui buồn không hiện ra mặt, đối với ai cũng đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng hôm nay lại cười trả lời: "Giang công tử tới rồi, hôm nay chủ tử nhà ta tỉnh."

"Thật sao?" Giang ly vẻ mặt kinh hỉ, "Ta đi thăm huynh ấy."

"Công tử dừng bước." Trương quản gia thu hồi nụ cười, hơi hơi khom lưng, "Chủ tử mới vừa rồi vừa tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng, thỉnh cầu công tử qua mấy ngày hẵng đến thăm."

Giang ly áp xuống không kiên nhẫn trong lòng, gật đầu, "Trương bá nói có lý."

Xoay người lại là biểu tình lạnh băng, ánh mắt giết người.

Phủ Nhị hoàng tử này hắn càng ngày càng khó bước vào.

Thư phòng.

Nam Trúc ngồi xổm ở cửa, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, thở dài thật sâu.

Công tử vừa tỉnh đã tự khóa mình trong phòng vẽ tranh, tật xấu xem như không đổi được, cũng không biết nam tử trong bức họa kia rốt cuộc là nhân vật phương nào, thế mà lại làm công tử hồn khiên mộng nhiễu(*) như thế.

—©—