Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 18




Yến Minh Phong lạnh mặt hỏi: "Hắn muốn quy tắc ngầm với ngươi?"

Thiệu Đường hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình để nó không nói lung tung, cậu cố gắng nói sang chuyện khác: "Không phải tôi không đồng ý sao, ai nha, đồ ăn lên rồi, chúng ta mau ăn cơm đi."

Yến Minh Phong không để ý đến cậu, lại hỏi một câu: "Chuyện như vậy ở chỗ này rất phổ biến sao?"

"Cũng không có." Thiệu Đường thấy trốn không thoát, dứt khoát thẳng thắn nói: "Cái vòng tròn này tương đối đặc thù mà thôi, cho nên chuyện như vậy tương đối nhiều, phần lớn người trên thế giới này vẫn nghiêm túc làm việc, từng bước leo lên cao."

Yến Minh Phong dừng một chút, hỏi: "Vậy còn ngươi thì sao?"

"Tôi?" Thiệu Đường cười cười: "Tôi tương đối may mắn, không gặp phải chuyện như vậy, ừm..... Gặp tôi cũng không chấp nhận."

Cậu vừa ra mắt đã ở dưới tay Lưu ca, Lưu ca vẫn luôn bảo vệ cậu rất tốt, chỉ là địa vị của Tống Giác quá cao, Lưu ca không có cách nào, cho nên mới để cho cậu tự mình đối mặt.

Yến Minh Phong không nói lời nào.

Tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng hắn vẫn không khống chế được suy nghĩ, nếu như người này ở thế giới của hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ cậu chu toàn, không để bất cứ kẻ nào dám mơ ước cậu.

—©—

Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Đường dẫn Yến Minh Phong đến cục cảnh sát chụp ảnh, thuận tiện phổ biến cho hắn một chút kiến thức pháp luật cơ bản trên đường, sợ đối phương mất hứng liền làm nổ tung cục cảnh sát.

—— Đúng vậy, chính là nổ tung.

Bởi vì cậu cũng vừa mới biết được, đối phương ngay cả võ công cũng cùng nhau xuyên tới!

Lúc ăn cơm cậu tận mắt nhìn thấy một mâm thức ăn sắp lật lại dừng lại giữa không trung! Dừng lại giữa không trung!!!

Nếu không phải năng lực chịu đựng tâm lý của cậu mạnh, đã ở tại chỗ thét chói tai dẫn đến một đống người rồi.

Tuy rằng cậu biết Yến Minh Phong đã xuyên tới hiện đại, vậy còn có cái gì không có khả năng, nhưng tận mắt nhìn thấy chuyện không khoa học như vậy xảy ra trước mắt mình, cậu vẫn là nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

....... Bảng quan tài của Newton gần như không thể chịu đựng được nữa.

Yến Minh Phong đối với phản ứng của cậu cũng rất nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Thiệu Đường hai mắt ngốc lăng: "Đây là cái gì? Nội lực?"

Yến Minh Phong ừ một tiếng, sau đó đem đĩa đặt lại trên bàn.

Hả? Ừm?!!!

Đại ca, phản ứng của anh bình thản như vậy sao???

Thiệu Đường không còn tâm tình ăn cơm, nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận hỏi: "Anh vừa mới có, hay vẫn luôn có?"

Yến Minh Phong dừng đũa lại, nhìn cậu một cái, sau đó đột nhiên đưa tay cầm lấy ly của cậu, nhìn thấy đôi mắt mở to của đối phương, hắn nhíu mày: "Tại sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?"

Hai mắt Thiệu Đường càng trợn tròn hơn, vì sao tôi lại kinh ngạc như vậy???

Cậu thở ra một hơi, hữu khí vô lực nói: "Anh không bao giờ được để cho người khác anh có võ công."

Hơn nữa dựa theo thết lập trong sách, vẫn là loại người có thể bay mái hiên cách núi đánh trâu.

Thấy đối phương vẫn vẻ mặt mờ mịt, Thiệu Đường nói: "Thế giới này tuy rằng phát triển nhanh chóng, nhưng người nơi này đều là người bình thường không có võ công. Vì vậy, anh không được tự ý sử dụng nội lực, anh có hiểu những gì tôi nói không?"

Yến Minh Phong nhìn hai tay mình một chút, lại nhắm mắt cảm nhận không khí lưu động xung quanh một chút, khi mở mắt ra đáy mắt đã hiểu rõ: "Không khí nơi này rất kém cỏi."

Căn bản không có biện pháp tụ tập nội lực.

"Đúng vậy." Thiệu Đường nằm liệt trên ghế: "Hậu quả của tiến bộ khoa học kỹ thuật."

Cậu bắt đầu điên cuồng hồi tưởng lại mình có đắc tội người đàn ông này hay không, trách không được lúc trước hắn nói ra những lời như kiểu sẽ có thể dễ dàng xử lý đối phương, người này cùng một quả bom hình người có gì khác nhau!

Có điều vẫn may, từ khi người này đi vào thế giới này, cậu vẫn luôn lấy lễ đối đãi, có nhiều chiếu cố, hẳn là không có chỗ nào đắc tội đi.

Yến Minh Phong thấy vẻ mặt cậu hoảng hốt, trầm giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng sử dụng nội lực nữa."

Thiệu Đường phục hồi tinh thần, khụ khụ hai tiếng, khô khan nói: "Tôi vì tốt cho anh, bị phát hiện sẽ gây ra....."

"Ta biết." Yến Minh Phong ngắt lời cậu, thanh âm ôn hòa: "Ta biết ngươi là tốt cho ta."

Mỗi một khắc hắn đi vào thế giới này đều là do nam nhân này mang theo, cậu làm sao có thể hại hắn?

Thiệu Đường mím môi nở nụ cười, nỗi sợ hãi kích động vừa mới nâng lên trong lòng cũng tiêu tán không ít, cậu không rối rắm chuyện này nữa, cười nói: "Ăn cơm đi."

—©—

Chụp ảnh xong, Thiệu Đường nhìn ảnh chụp vừa mới ra lò, chậc chậc hai tiếng, bộ dạng đẹp trai đúng là khác biệt, ảnh chụp trên chứng minh thư của người khác đều giống như nghi phạm, người này thì ngược lại, chụp ra hiệu quả giống như ảnh nghệ thuật.

Chính là....

Thiệu Đường vuốt ve mái tóc dài trong ảnh, lại nhìn người đàn ông phía sau, do dự mở miệng: "Chắc anh cũng chú ý tới.... Người nơi này, nhất là con trai, bình thường đều là tóc ngắn, anh, anh có muốn đi hay không, đi cắt tóc ấy..."

Một đoạn lắp bắp nói xong, Thiệu Đường thấp thỏm bất an chờ hắn phản ứng.

Người cổ đại chú ý thân thể da thịt cha mẹ cho, dù là nam hay nữ cũng sẽ không dễ dàng cắt tóc, cậu đột ngột hỏi ra vấn đề này, người này có thể tức giận hay không?

"Cái kia." Thấy người đàn ông trầm mặc, Thiệu Đường cảm thấy mình còn có thể cứu một chút, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tóc ngắn sẽ thuận tiện hơn một chút, nếu anh không muốn thì không cắt."

Yến Minh Phong rũ mắt nhìn vào đôi mắt khẩn trương của cậu, đột nhiên nhếch môi cười: "Vậy thì cắt đi."

Thiệu Đường nở nụ cười, dẫn hắn đi tìm thầy Tony thường xuyên làm tóc cho mình.

"Ai nha trời ơi, Tiểu Khả Ái tìm đâu ra đại soái ca tuyệt thế như thế này, thế mà giấu diếm không nói cho chế biết!" Dương Lê vẻ mặt khoa trương, tay làm móng tay tinh xảo còn nhân cơ hội xoa mặt Thiệu Đường, "Mặt Tiểu Đường của chúng ta vẫn mềm mại như vậy."

Yến Minh Phong đen mặt trong nháy mắt.

Thiệu Đường giải cứu mặt mình khỏi móng vuốt của Dương Lê, ngoài miệng tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Đây không phải là lập tức mang đến gặp thầy Dương sao? Anh ấy sẽ cắt tóc ngắn, thầy Dương, thấy sao?

"Khuôn mặt này, muốn cắt cái gì mà chả được." Dương Lê làm bộ muốn sờ lên mặt Yến Minh Phong, chống lại ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, y ngấp nghễ buông tay, "Tiểu Đường, người bạn này của cưng có chút hung dữ nha...."

"Thầu Dương chớ trách, anh ấy không thích thân cận với người khác." Thiệu Đường kéo ống tay áo Yến Minh Phong, nháy mắt với hắn, nhẹ giọng nói: "Anh ấy không có ác ý, anh đừng lo lắng."

Dương Lê chính là một người cuồng nhan sắc nghiêm trọng hơn cả cậu, nhìn thấy trai đẹp là không đi được, thân là stylist nổi danh trong giới, tính tình ngạo nghễ chỉ tiếp đãi diện mạo y thích, mặc kệ đối phương có địa vị như nào.

Mà Thiệu Đường, chính là một tiểu minh tinh mà y vô cùng thích.

"Dung mạo này, xảy ra chuyện gì chế không thể tha thứ được." Dương Lê cười nói: "Hôm nay chế liền tự mình cầm kéo, Tiểu Đường, đại soái ca này hiện tại thuộc về chế."

Thiệu Đường vẻ mặt kinh hỉ: "Thật sao? Cảm ơn thầy Dương!"

Lấy địa vị của Dương Lê sớm đã không dễ dàng tự mình động thủ, y có không ít đồ đệ, bình thường đều giao cho những đồ đệ kia, không nghĩ tới lần này y lại muốn tự mình làm tóc cho Yến Minh Phong.

Thiệu Đường vội vàng kéo người đến một gian phòng ngồi xuống: "Tôi ở bên này chờ anh ha, nếu anh thật sự không chịu được.... Chúng ta có thể đi ngay bây giờ."

Yến Minh Phong nhíu nhíu mày, hắn cũng không phải không muốn cắt tóc, chỉ là.....

"Ngươi ở chỗ này chờ ta không được sao?"

Thiệu Đường vụng trộm nhìn Dương Lê, nhỏ giọng nói: "Lúc anh ấy tạo kiểu cho người ta không thích có người ở bên cạnh nhìn, anh yên tâm, tôi sẽ ở bên ngoài."

"Tiểu Đường." Dương Lê đeo găng tay trắng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng lưu luyến không rời này, y nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực tựa vào cửa, "Cắt tóc mà thôi, không mất nhiều thời gian, các người cho dù tình cảm có tốt đến đâu cũng không cần dính thành như vậy đi."

Thiệu Đường bị y nói đỏ mặt, cuống quít buông tay ra, "Tôi, tôi ở bên ngoài chờ anh."

Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn Dương Lê một cái.

Dương Lê nhún nhún vai, "Xin lỗi, tôi đùa một chút."

Yến Minh Phong thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại, đè nén phiền não trong lòng, nói: "Xin nhanh một chút."

Dương Lê chậc chậc hai tiếng, thuần thục xoay kéo trong tay một vòng.

Người muốn tìm y tạo kiểu tóc đều biết càng chậm càng tinh xảo, người này thì ngược lại, ước gì y cắt hai cái là xong.

Dương Lê lau một chút tóc rời, nghĩ đến tầm mắt sắc bén cùng áp lực bức người của người này vừa rồi, trong lòng âm thầm thở dài, cũng không biết Thiệu Tiểu Đường đi đâu bắt được người này, dù là dung mạo hay khí chất đều rõ ràng không phải vật trong ao.

—©—

Hai giờ sau.

Lúc Thiệu Đường lần thứ năm nhịn không được nhìn về phía gian phòng kia, cửa bị đẩy ra.

"Tang tang táng tang——" Dương Lê vỗ tay hai cái, tươi cười xán lạn làm thủ thế, "Mời——"

Yến Minh Phong đi ra.

Thiệu Đường sững sờ tại chỗ.

Sửng sốt ước chừng mười giây sau, cậu theo bản năng sờ khóe miệng mình.

May mắn thay, không có nước miếng mất mặt.

Nhưng điều này quá tuyệt vời!! Aaaa!!

Thiệu Đường ở trong lòng điên cuồng thét chói tai.

Tuy rằng sớm đã có dự cảm, dùng dung mạo của Yến Minh Phong coi như là đầu móng vuốt chó cũng sẽ không xấu bao nhiêu, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới hiệu quả tóc ngắn màu đen lại tốt như vậy.

Quả thực là phiên bản thực tế của người đàn ông xé sách bước ra.

Dương Lê hiển nhiên cũng rất hài lòng, "Đây xem như là một trong mấy thành phẩm tốt nhất của chế."

Y vốn còn muốn nhuộm tóc cho đối phương, nhưng vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn đã bỏ đi ý niệm trong đầu y, y cũng không muốn tự tìm nhàm chán cho mình.

Y lấy điện thoại ra, lắc lư, "Tôi có thể chụp ảnh được không?"

Thiệu Đường xấu hổ nở nụ cười, "Ừm, thực sự xin lỗi thầy Dương, thân phận của anh ấy có chút đặc biệt, cho nên không thể....."

"À, tôi hiểu." Dương Lê cũng không để ý, y đã sớm đoán được thân phận người này không đơn giản, y thu hồi điện thoại di động, "Vậy thì không chụp đi."

Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn thầy."

Yến Minh Phong đi tới bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi, "Có thể đi chưa?"

Thiệu Đường có chút không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt cứng đờ nhìn về phía trước, nói: "Thầy nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ mở miệng nói với tôi một tiếng, chúng tôi đi trước."

"Đi thôi, đi thôi."

Dương Lê hứng thú nhìn theo hai người rời đi, hồi lâu, mỉm cười.

Hai người này, thú vị.

Ngoài miệng nói không cho người khác chụp ảnh, sau khi ra khỏi cửa Thiệu Đường lại lập tức lấy điện thoại ra chụp mạnh về phía người đàn ông.

Yến Minh Phong bị chói mắt nheo mắt lại, lại không có ngăn cản, tùy ý cậu chụp: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Đẹp trai như vậy đương nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm." Thiệu Đường chú ý tới động tác của hắn, tắt đèn flash đi, nửa ngồi xổm liên tiếp chụp hơn mười cái, hài lòng lưu trữ toàn bộ vào album ảnh.