Thiệu Đường nhanh chóng trở về phòng, Yến Minh Phong đeo khẩu trang an tĩnh chờ trên ghế, thấy cậu vội vàng tiến vào, hắn đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thiệu Đường có chút áy náy, cậu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, giờ tôi phải đi đóng phim, anh hẳn là cũng nhanh biến mất, lần sao anh tới tôi sẽ cẩn thận chiêu đãi anh."
Yến Minh Phong khẽ lắc đầu, ngồi xuống: "Không có việc gì, vốn là ta một mực quấy rầy."
Hắn nói như vậy Thiệu Đường càng áy náy, nhưng hiện tại cậu không thể không rời đi, chỉ có thể nhỏ giọng dặn dò một câu: "Trước khi biến mất không nên bị người khác nhìn thấy."
"....... Ừm."
Thiệu Đường âm thầm thở dài trong lòng, đẩy cửa rời đi.
Lúc quay phim bởi vì nghĩ đến chuyện này mà Thiệu Đường vẫn không yên lòng, bị đạo diễn mắng nhiều lần, cậu vừa xin lỗi vừa cố gắng biểu hiện không giống mặt liệt, thật vất vả mới quay xong cậu chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Thiệu Đường khéo léo từ chối lời mời muốn ra ngoài của Lộ Bác, chuẩn bị trở về ngủ một giấc, lúc này, Tống Giác đi đến bên cạnh cậu, ôn hòa hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Vừa nãy thấy cậu có chút không có tâm trạng."
Thiệu Đường kéo ra một nụ cười: "Có chút mệt mỏi."
Mệt mỏi? Tống Giác lộ ra một nụ cười thần bí: "Muốn tôi đưa cậu đi thả lỏng không?"
Thiệu Đường cũng không rõ y nói thả lỏng là có ý gì, nhưng khỏi nghĩ cũng biết không phải thứ tốt gì, huống chi cậu vốn muốn trốn tránh y.
"Không cần ——"
Nhưng lời cự tuyệt của cậu còn chưa dứt, cả người đã đứng tại chỗ.
Bởi vì thế mà cậu nhìn thấy Yến Minh Phong đứng cách đó không xa nhìn cậu!
Thiệu Đường nghi ngờ là mình hoa mắt, cậu dụi dụi mắt, lại mở ra, người đàn ông kia vẫn còn đứng ở đó!
Ngay cả khẩu trang màu đen vẫn còn đeo.
Thiệu Đường vội vàng chạy tới, không thể tin được hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Yến Minh Phong dường như muốn tháo khẩu trang ra, nhưng Thiệu Đường kịp thời ngăn hắn lại: "Nơi này nhiều người phức tạp, anh nên đeo trước đi."
Yến Minh Phong gật gật đầu, hạ tay xuống, thanh âm có chút buồn bực, nhưng vẫn rất dễ nghe, "Ta đoán hẳn là——"
"Suỵt."
Dư quang Thiệu Đường liếc đến Tống Giác, cậu vươn một ngón tay nhỏ giọng nói: "Lát nữa nói."
Yến Minh Phong rũ mi mắt xuống, ừ một tiếng.
"Tiểu Đường, đây là.....?"
Tống Giác yên lặng đánh giá người đàn ông trước mặt này một lần, mặc dù đối phương đeo khẩu trang, che nửa khuôn mặt bên dưới, nhưng trong lòng y không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
"Đây là trợ...." Thiệu Đường vốn muốn nói trợ lý, nhưng nghĩ đến gương mặt Yến Minh Phong, cậu cứng rắn sửa giọng nói: "Bạn tôi, đến thăm."
"Là vậy sao." Tống Giác nói: "Xin hỏi quý họ tiên sinh?"
Yến Minh Phong nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường tiến lên một bước ngăn trở tầm mắt Tống Giác, cười nói: "Tống ca, anh ấy không phải là người trong giới, không cần phải quen biết."
Tống Giác cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói, lấy danh tiếng của y, quốc gia này hẳn là không có người trẻ tuổi nào không nhận ra y, người đàn ông này vì sao phản ứng bình thản như vậy, còn một mực che dấu?
"Bạn của Tiểu Đường chính là bạn của tôi, sao không cần phải quen biết?" Tống Giác vươn tay: "Xin chào, tôi là Tống Giác."
Thiệu Đường có chút không kiên nhẫn, nếu không phải vì nể tình cùng trong một đoàn phim, cậu không thể làm quá tuyệt tình, bằng không cậu đã sớm nói rõ ràng với y, cũng không đến mức để y dây dưa đến bây giờ.
Yến Minh Phong vẫn quan sát thần sắc Thiệu Đường, thấy mắt cậu lộ ra không vui, hắn vốn định vươn tay ra lại thu về, lời giới thiệu đến bên miệng cũng bị nuốt trở về.
Tống Giác cứ như vậy lúng túng duỗi tay, đối phương vẫn trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tống Giác từ sau khi còn chưa gặp tình huống này bao giờ, trong lòng y không vui, nhưng trên mặt vẫn là rộng lượng thu tay, "Xem ra vị tiên sinh này rất lớn nhỉ."
Thiệu Đường dối trá nở nụ cười, "Anh ấy không phải người trong giới, càng không phải là tên tuổi gì lớn."
Tống Giác trong lòng không thoải mái, ngữ khí cũng lạnh nhạt xuống: "Được rồi, nếu bạn cậu đã đến, tôi cũng không quấy rầy nữa, đi trước."
"Tống ca ngài đi thong thả."Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, sao khi đưa mắt nhìn y rời đi vội vàng kéo người vào phòng, vội vội vàng vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lần này anh ở lâu vậy?"
Yến Minh Phong tháo khẩu trang ra, nói: "Hẳn là do ngươi vẽ giống người thật của ta."
Trước mắt Thiệu Đường sáng ngời: "Ý của anh là, tôi vẽ càng giống anh sẽ ở lại càng lâu?"
Yến Minh Phong gật đầu: "Hẳn là như vậy."
Thiệu Đường vui vẻ nói: "Vậy lần sau tôi lại vẽ bộ dáng này, anh cũng sẽ ở lại rất lâu đúng không?"
Yến Minh Phong không hiểu điểm hưng phấn của cậu, nhưng vẫn ừ một tiếng, sau đó đưa cho cậu một tờ giấy, nói: "Đây là chuyện xảy ra mấy lần trước, ta nhớ kỹ, ngươi xem một chút."
"Được." Thiệu Đường nhận lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn một hồi lâu, vuốt cằm nói: "Hình như mỗi lần đều có người muốn hoặc đang làm hại anh..... Tôi hiểu rồi!" Cậu búng tay một cái, cười ngâm ngâm nói: "Bất cứ khi nào anh gặp nguy hiểm, tôi vẽ anh sẽ đến!"
Yến Minh Phong cũng suy đoán như vậy, tuy rằng hắn không biết vì sao, nhưng quy tắc hẳn là như vậy không sai.
Trên giấy chỉ viết tới lần trước, Thiệu Đường lật lật, ngẩng đầu hỏi: "Vậy lần này anh tới đây là vì sao?"
Dường như nhớ tới chuyện gì không tốt đẹp là mấy, Yến Minh Phong cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Nhỏ máu nhận thân."
Thiệu Đường sửng sốt một chút, trong đầu không nhịn được hiện ra cảnh tượng kia, lấy cái chết của mẹ ruột mình làm cái giá phải trả để đổi lấy cơ hội vào vương phủ, lại trong thời gian không đến một năm bị hoài nghi thân phận nhiều lần, lại càng bị ép trước mặt mọi người nhỏ máu nhận thân.
May là hắn sớm biết được Yến vương phi đã động tay động chân, bằng không còn không biết sẽ gặp phải tình cảnh gì.
Thiệu Đường mím môi, nói: "Không có việc gì, cặn bã như vậy chúng tôi cũng không hiếm lạ."
Một câu miễn cưỡng không tính là an ủi như vậy làm cho Yến Minh Phong khẽ mỉm cười, "Ừm."
Thiệu Đường bị nụ cười của hắn làm mù mắt, cậu lau nước miếng không tồn tại, nói: "Chậc, sau này anh đừng cười với tôi, tôi sợ không chịu được."
Yến Minh Phong lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Thiệu Đường tức giận nói: "Tôi sợ tôi đẩy anh ngã xuống, đẹp trai như vậy còn suốt ngày lắc lư trước mặt tôi, cái này không phải là cố ý quyến rũ tôi sao!"
Yến Minh Phong giật mình một chút, nói: "Ta với ngươi đều là nam tử, tại sao lại đẩy ngã?"
"A, quên nói với anh, tôi thích đàn ông, ừm..... Theo lời các anh mà nói, chính là đoạn tụ."
Trên mặt Yến Minh Phong xuất hiện một giây mờ mịt, hắn thấp giọng lặp lại: "Đoạn tụ?"
Thiệu Đường vẻ mặt thản nhiên: "Không sai, tôi là đoạn tụ."
Cậu sợ đối phương không tiếp thu được, còn cố ý giải thích: "Đây là hiện tượng rất bình thường ở đây, mặc dù chưa được tất cả mọi người chấp nhận, nhưng giữa những người đồng tính có thể yêu nhau, anh có hiểu những lời tôi nói không?"
Yến Minh Phong trầm mặc trong chốc lát, khẽ gật đầu: ".... Ừm."
Hắn cũng không phải người không có kiến thức, cũng không có lòng phân biệt đối xử, hắn chỉ là có chút kinh ngạc, người trước mắt này lại thích nam tử.
Hắn nhớ tới người đàn ông vừa rồi, "Cho nên người vừa rồi chính là người ngươi yêu?"
"Ai?" Thiệu Đường nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc lâu mới dở khóc dở cười nói: "Không không không, tôi không thích anh ta, tuy rằng anh ta rất đẹp trai, nhưng tôi không có cảm giác với anh ta, hiện tại còn cảm thấy có chút phiền." Cậu nháy mắt với đối phương, "Hơn nữa, luận giá trị nhan sắc, anh đẹp hơn anh ta nhiều."
Thiệu Đường không muốn nói nhiều về chuyện Tống Giác, đúng lúc chuyển đề tài: "Xem ra lần này anh thật sự sẽ ở lại rất lâu, vừa vặn hôm nay tôi cũng quay xong rồi, nếu không anh về nhà với tôi một chuyến trước?"
Yến Minh Phong có chút do dự, hắn cũng không quen đi nhà người khác, nhưng ở đây hắn không một xu dính túi lại không có hộ khẩu, tạm trú trong nhà đối phương là lựa chọn tốt nhất, cho nên hắn chậm rãi gật đầu, đồng thời ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Hắn ở đây cần phải làm phiền người này rất nhiều, ngày sau nếu hắn có thể tích lũy tài phú, tất sẽ báo đáp gấp bội.
Thiệu Đường không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn đồng ý, trong lòng rất vui vẻ, cậu tìm trong hành lý của mình toàn thứ linh tinh, sau đó lấy ra kẹp vẽ, quay đầu cười nói: "Đi thôi."
Yến Minh Phong yên lặng đi theo sau cậu.
Lúc ra khỏi cửa, Thiệu Đường nhớ tới cái gì đó, cuống quít chạy vào phòng, cầm lấy điện thoại và khẩu trang nhét vào trong ngực hắn, thúc giục nói: "Mau đeo vào, tôi cũng không muốn bị vây xem."
Yến Minh Phong đeo khẩu trang, vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Là bởi vì sẽ có người nhận ra ta không phải người ở đây sao?"
"Không!" Thiệu Đường vẻ mặt nghiêm túc: "Là bởi vì anh quá đẹp trai, anh hoàn toàn không biết gì về thế giới chỉ nhìn mặt này."
Yến Minh Phong: "....."
Hắn không hiểu vì sao người này lại để ý dung mạo như thế, nam tử chí ở bốn phương, kiến công lập nghiệp mới là chính đạo, vì sao phải để ý vẻ ngoài, hơn nữa có đôi khi diện mạo quá mức diễm lệ cũng không phải chuyện tốt, hắn ở đại quan thâm viện nhìn thấy quá nhiều luyến đồng dung mạo tú lệ.
Nhưng trực giác hắn cảm thấy nói ra cậu có thể sẽ mất hứng, cho nên hắn cúi đầu không nói một lời, thuận tiện giơ tay lên đội mũ.
Thiệu Đường vẫn không nhịn được sờ sờ ót hắn, cười tủm tỉm nói: "Thật ngoan."
Yến Minh Phong cứng đờ.
Hai đời làm người, lần đầu tiên hắn bị một người đàn ông vuốt tóc khen ngoan.
Nhưng chỉ dừng lại một chút, xúc cảm ấm áp trên đầu liền rời đi, Yến Minh Phong có một khoảnh khắc hoảng hốt, ký ức mềm mại như vậy đối với hắn mà nói vẫn là lúc mẹ còn sống.
—©—
Thiệu Đường tránh người trong đoàn làm phim dẫn Yến Minh Phong về căn hộ của mình.
Chỗ này Yến Minh Phong cũng không xa lạ, lần đầu tiên hắn xuất hiện ở thế giới lại chính là tại chỗ này, tuy rằng lúc đó hắn tưởng rằng cùng lắm đây chỉ là một giấc mộng.
Thiệu Đường lấy một đôi dép lê bảo hắn thay: "Anh ngồi trên sô pha một lát, tôi đi rót cho anh một ly nước."
Yến Minh Phong ngồi xuống sô pha, yên lặng đánh giá căn nhà này.
Hơi lộn xộn, nhưng trang trí rất ấm áp.
Lúc Thiệu Đường bưng coca tới, ánh mắt hắn đang dừng lại trên một quyển sách trải ra trên bàn, phía trên là một người đàn ông bán khỏa thân.
Thiệu Đường: "......"
Cậu vội vàng buông cốc xuống, nhét quyển tạp chí kia xuống bàn trà, xấu hổ nở nụ cười, mạnh mẽ giải thích: "Đây là tạp chí, người đàn ông phía trên là người mẫu, mục đích chủ yếu là trưng bày quần áo, không phải như anh nghĩ đâu."
Cũng mặc kệ người đàn ông có tin lời quỷ quái này của cậu hay không, Thiệu Đường đẩy ly coca về phía trước, "Nếm thử cái này đi."