Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 12




Hắn không rối rắm ở vấn đề này, với hắn mà nói, đây cũng không phải thân thể thật sự của hắn, cậu muốn sửa như thế nào là tùy cậu.

Hắn hỏi: "Còn giấy không?"

"Có." Thiệu Đường móc từ ba lô ra một tập giấy đưa cho hắn, tò mò hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Yến Minh Phong không trả lời, cúi đầu vẽ một người đàn ông trên giấy-- một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.

Thiệu Đường tấm tắc hai tiếng: "Đây là ai vậy?"

Đẹp không giống người thật.

Yến Minh Phong buông bút, dừng một chút, trả lời: "Ta."

"???"

Thiệu Đường vẻ mặt mê man nhìn hắn, "Cái gì?"

"Đây là người thật của ta."

Thiệu Đường sửng sốt vài giây, phụt một tiếng: "Anh ghét bỏ bộ dáng hiện tại thì nói thẳng đi, tôi có thể nỗ lực vẽ anh đẹp hơn chút, không cần phải nói đùa lừa tôi."

Yến Minh Phong lạnh lùng nói: "Đấy là bộ dạng thật của ta, lần sau ngươi dựa theo cái này mà vẽ."

"Thật hay giả?"

Thiệu Đường nửa tin nửa ngờ cầm lấy giấy vẽ, nhìn trái nhìn phải vẫn không tin được.

Tuy rằng trong sách miêu tả hắn vô cùng tuấn mỹ, nhưng nếu thật sự là như này cũng quá khoa trương đi!

Yến Minh Phong ở chỗ này không cần phải che giấu năng lực thật sự của mình, cho nên bức họa hắn vẽ sinh động như thật, như thể muốn bước ra từ trong tranh.

Thiệu Đường nhìn bức họa đến sắp mê mẩn.

Tuy rằng trong sách những người gặp qua hắn đều nói hắn rất đẹp, nhưng cũng không nghĩ tới trình độ đẹp không tỳ vết như này, chẳng trách lúc nhìn thấy bộ dáng của mình bây giờ mặt hắn như kiểu đang nhìn một khúc đầu gỗ.

Nếu hắn thật sự xấu như vậy, ra đường cũng phải đi ngang mất.

"Tiểu Đường, cậu trở lại rồi sao?"

Một tiểu minh tinh khác ở cùng phòng với cậu Lộ Bác đi vào, vốn dĩ sắc mặt tươi cười nhưng nhìn thấy một người xa lạ trong phòng cái nháy mắt cứng đờ, y chu chu môi, hỏi: "Tiểu Đường, đây là ai vậy?"

Thiệu Đường không chút hoang mang cuộn bức họa trên bàn lại, trả lời: "Trợ lý của tôi."



"Vậy sao."

Minh tinh đóng phim mang theo trợ lý là rất bình thường, tuy rằng rất ít vai phụ nhỏ luôn mang trợ lý bên người, nhưng chỉ cần không phải người không biết thân phận gì là Lộ Bác yên tâm rồi.

Y kiều chân bắt chéo ngồi trên sô pha gặm táo, "Tống Giác đang quay, cậu không đi xem sao?"

Thân là tiền bối trong vòng, thời điểm Tống Giác đóng phim luôn có một đống tiểu minh tinh vây xem, y còn tưởng là Thiệu Đường đóng vai tùy tùng của nam chính sẽ đi xem chứ, không nghĩ tới cậu còn ở trong phòng cùng trợ lý....... nói chuyện phiếm?

Nhìn trợ lý không nói một lời kia, Lộ Bác lại gặm một miếng táo.

Thiệu Đường cười cười, không giải thích gì nhiều: "Tôi ra ngoài cùng trợ lý một chuyến, buổi tối trở về.

Lộ Bác: "Ừa."

- ©-

Thiệu Đường mang Yến Minh Phong đến thư viện lớn nhất khu vực này.

Cậu tìm được khu vực lịch sử phát triển thế giới, chỉ vào hàng sách, nói: "Đây, anh muốn biết gì ở đây có hết."

Yến Minh Phong ngửa đầu, nhìn hàng sách trước mặt có chút xuất thần.

Đời trước hắn đọc đủ thứ thi thư, Tàng Thư Các hoàng cung cơ bản đã bị hắn lật xem hết, nhưng vẫn cảm thấy học mà không đủ, hiện giờ, nhìn nơi có thể chứa được trăm vạn quyển sách này, hắn đại khái đã hiểu.

Một cái Tàng Thư Các còn có thể chứa nhiều sách như vậy, mà theo như người nam nhân bên cạnh này, những cái Tàng Thư Các như vậy ở thế giới này nhiều đếm không xuể, một thế giới khát cầu tri thức như vậy phát triển trành như bây giờ hắn cũng không ngoài ý muốn.

"Anh tìm góc không ai chú ý mà chậm rãi xem, tôi đi dạo nơi khác?". Chương mới nhấ𝒕 𝒕ại -- 𝙏 R 𝒖 𝑀 𝙏 R U Y 𝗘 𝙉.𝑉𝙉 --

Thiệu Đường vỗ vỗ vai hắn, làm bộ phải đi.

Yến Minh Phong khó được có chút tò mò: "Ngươi không xem sao?"

Chẳng lẽ...... Tất cả sách ở nơi này cậu đều đã xem qua?

Ánh mắt Yến Minh Phong nhìn về phía Thiệu Đường nháy mắt thay đổi, hắn không nghĩ tới người nam nhân nhìn như bình hoa này lại có tài như vậy.

"Tôi đối với mấy thứ này không có hứng thú đâu." Thiệu Đường ngáp một cái, "Tôi qua khu truyện tranh kia chờ anh."

Yến Minh Phong: "......"

Hắn quả nhiên nghĩ nhiều rồi.

Thiệu Đường phá lệ ở thư viện ngồi một buổi trưa, cậu vui rạo rực khoe trên vòng bạn bè: 【 đúng thật, đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, hắc hắc. 】

Hứa Tiêu ở khu bình luận mắt trợn trắng: 【 khẳng định là ở khu truyện tranh ngồi một buổi trưa 】

Thiệu Đường mặt vô biểu tình xóa bình luận của hắn, sau đó kéo người vào danh sách đen.

Không để người khác làm màu chút được sao?

Thiệu Khâm bình luận một câu: 【 làm tốt lắm, anh chuyển cho em một bao lì xì】

"Hì hì hì." Thiệu Đường chẳng biết xấu hổ nhận hồng bao của anh mình, lại xem tiếp bình luận của những người khác, sau đó nhìn thời gian, cảm thấy người kia chắc cũng sắp biến mất rồi, cậu cất điện thoại, chậm rì rì về khu lịch sử phát triển thế giới.

......... Lần này thời gian người kia ở lại đây ngắn hơn so với cậu nghĩ.

Thiệu Đường nhìn quanh khu vực này mấy vòng cũng không tìm được người kia, cậu bĩu môi, mạnh mẽ xem nhẹ khó chịu khó hiểu trong lòng, tự hát về tới đoàn phim.

Cậu ngon lành ngủ một giấc, sáng sớm ngày thứ hai đã bị Lộ Bác kéo tới, không ngừng thúc giục cậu: "Mau mau mau, hôm nay bắt đầu quay rồi!"

Mới sáng sớm cậu làm gì có tinh lực lớn như vậy.......

Thiệu Đường âm thầm phỉ nhổ, cậu híp mắt sắp không mở ra được, rụt rụt người: "Tôi buổi chiều mới diễn."

"Nhưng tôi là buổi sáng mà!" Lộ Bác ở bên tai cậu chít chít oa oa, vẻ mặt không thể tin được: "Buổi đầu tiên tôi diễn cậu thế mà không tới xem sao?"



Thiệu Đường: "......"

Hai chúng ta mới quen biết ngày hôm qua đi, tôi với cậu rất quen thuộc sao? Vì cái gì muốn đặc biệt tới xem cậu diễn???

Lộ Bác không vui nói: "Buổi chiều tôi cũng sẽ đi xem cậu diễn."

"......."

Tôi cũng không muốn làm trao đổi như vậy cảm ơn.

Nhưng mười phút sau, Thiệu Đường vẫn là không tình nguyện đi theo, đây có thể là buổi diễn lần đầu tiên trong cuộc đời Lộ Bác, cả người kích động không thôi, ở trong phòng cứ kêu rồi kêu, Thiệu Đường bị y vây theo bay biến luôn buồn ngủ.

Thiệu Đường cầm một ly trà sữa ngồi bên cạnh, Lộ Bác đang tê tâm liệt phế kêu to, y diễn vai người hầu bên cạnh thế tử, nguyên nhân chính là phạm sai lầm đang xin tha.

Cố thể là buổi diễn đầu, Lộ Bác dùng sức quá mạnh, khóc lên không làm người ta cảm thấy bi thương mà lại cảm thấy buồn cười.

Nhưng may y chỉ là một vai phụ nhỏ không quan trọng, cho nên NG 3 lần đạo diễn liền cho y qua.

Thiệu Đường tự giác thấy nhiệm vụ hoàn thành, cậu vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người, một người đàn ông ngồi xuống bến cạnh, hỏi: "Uống ngon không?"

"Hả?" Thiệu Đường quay đầu liền thấy, thế mà lại là Tống Giác, cậu cuống quít đứng lên, cầm trà sữa lắp bắp nói: "Cũng, cũng được."

Tống Giác một chút cũng không giống đại minh tinh, tươi cười ôn hòa, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là muốn cùng cậu tâm sự."

Thiệu Đường càng khẩn trương.

Một ảnh đế như y thì có gì muốn tâm sự với vai phụ nhỏ như cậu?

Tống Giác hỏi: "Tôi rất đáng sợ sao?"

Thiệu Đường nơm nớp lo sợ ngồi xuống, "Không, không có."

Nhưng thân thể vẫn không tự giác cứng đờ.

Tống Giác nhận thấy cậu không được tự nhiên, ý cười càng gia tăng: "Chúng ta có rất nhiều cảnh diễn chung, nếu cậu muốn luyện diễn cứ tới tìm tôi."

Người bên cạnh nghe được những lời này kinh ngạc nhìn hai người.

Tiểu minh tinh này là ai, thế mà ảnh đế muốn đích thân luyện diễn với cậu!

Thiệu Đường cũng rất kinh ngạc, nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ uyển chuyển nói: "Sao có thể làm chậm trễ thời gian của ngài được chứ?"

Thanh âm Tống Giác đè thấp, tiếp nói trầm thấp: "Nếu là cậu, không chậm trễ."

Nói xong câu đó y liền rời đi, để lại một mình Thiệu Đường ngốc lăng lăng nhìn bóng y, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần.

Không phải chứ, ảnh đế này muốn tán tỉnh cậu?

Cậu trở về phòng, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, vì thế móc điện thoại ra gọi điện cầu cứu Hứa Tiêu, mở miệng chính là: "Tống Giác muốn tán tỉnh tôi."

"Phốc-- "

Hứa Tiêu đang uống nước, nghe thấy lời này liền phun nước vào mặt anh em ngồi đối diện, hắn cười cười xin lỗi người nọ, sau đó ghi ra khỏi ghế, tìm nơi không có người, nhỏ giọng nói: "Cậu biết cậu đang nói cái gì không?"

"Là thật đấy, y chính là muốn tán tỉnh tôi." Thiệu Đường vô cùng chắc chắn, "Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua của tôi thì chính là vậy."

"Solo từ trong bụng mẹ như cậu thì có kinh nghiệm cái rắm." Hứa Tiêu không nể tình chút nào vạch trần cậu: "Xem phim có kinh nghiệm sao?"

Thiệu Đường không phục, phản bác: "Thư tình tôi nhận được còn ít sao?"

Đúng nhỉ, từ nhỏ đến lớn Thiệu Tiểu Đường vì gương mặt này mà nhận được không ít thư tình, ảnh đế sẽ coi trọng cậu hình như cũng không có gì kì quái.

Hứa Tiêu đầu óc xoay chuyển, nói: "Địa vị của Tống Giác trong vòng rất cao, có thể cho cậu không ít tài nguyên, y lén giúp đỡ cũng được, tự cậu suy xét đi."

"Tôi xuy xét cái quỷ ấy, tôi gọi điện thoại không phải để tư vấn tình cảm."



"Vậy cậu muốn làm sao? Tống Giác ngoại hình rất đẹp trai, không phù hợp ánh mắt nhan cẩu như cậu sao?"

Thiệu Đường bị cứng lại, hừ hừ hai tiếng, nói: "Tôi không thích đàn ông già."

Hứa Tiêu: "..........."

Đàn ông mới 30 cành hoa, Tống Giác người ta có hai cup ảnh đế, đúng là thời điểm nổi bật vô song, già chỗ nào!

"Y lớn hơn tôi 10 tuổi!" Thiệu Đường còn đang cường điệu: "Mười tuổi!"

"Thôi được rồi, cậu vui vẻ là được." Hứa Tiêu lười cùng cậu xì xèo, "Không biết là ai mỗi ngày ồn ào nói muốn tìm đàn ông, kết quả người ta tự đưa tới cửa lại không cần."

Thiệu Đường hơi hé miệng, trong đầu không biết vì cái lỗi gì lại hiện ra hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ trong bức hoạ kia, còn chưa đợi cậu nói gì, Hứa Tiêu vội vàng nói: "Tôi đang hẹn người ăn cơm, có chuyện gì để về rồi nói, cúp trước."

"Hả........."

Thiệu Đường tắt điện thoại, lấy ra bức hoạ từ trong rương, sau đó nhìn nó phát ngốc.

Người đàn ông kia........ Thật là dáng vẻ này sao?

- ©-

Yến Vương phủ.

Yến Minh Phong đứng trước cửa sổ.

Từ khi tỉnh lại hắn liền không nhúc nhích đứng ở chỗ này rất lâu.

Nam Trúc lo lắng nhìn bóng dáng hắn: "Công tử, ngài làm sao vậy?"

Yến Minh Phong không trả lời, chỉ nói: "Lui ra đi."

Nam Trúc muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là âm thầm thở dài, bước đi cẩn thận ra ngoài.

Từ khi công tử bắt đầu vô duyên vô cớ té xỉu, khi tỉnh lại càng ngày càng kỳ quái.......

Yến Minh Phong vẫn đứng im bất động, đến tận khi ánh trăng khuya chiếu lên người hắn hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, hắn đi đến trước bàn, mở ra một tờ giấy, đến lúc ngòi bút sắp rơi xuống lại tạm dừng hồi lâu, cuối cùng hắn cái gì cũng không viết, chỉ để lại trên giấy một chấm đen.

Trí nhớ hắn rất tốt, cơ hồ như gặp qua cái gì liền không quên nổi, nhưng những thứ nhìn thấy hôm nay đã vượt qua phạm vi hắn có thể lý giải, mà hắn không thể lưu lại bất cứ thứ gì về tương lai.

Yến Minh Phong hơi có chút tiếc nuối buông bút, lần đầu tiên cảm thấy đáng tiếc vì thời gian dừng lại ở thế giới kia quá ngắn.