Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 99: Nơi Con Tim Rung Động (28)




Trước khi đi, tôi cũng nói một tiếng với bà cụ để bà không thấy lo, bà cụ vui vẻ gật đầu đồng ý. Tôi cũng nhờ dì Nguyễn chăm sóc bà vào những ngày tôi vắng mặt. Dì Nguyễn cười hiền hòa mà chấp nhận đề nghị của tôi, còn nói tôi yên tâm mà đi chơi đừng lo gì hết. Tôi vô cùng biết ơn dì ấy, có điều đứa con trai dì ấy khiến tôi không biết ơn gì đâu.

Sau vài tiếng, thì chúng tôi đã đến nơi đây là một khu nghỉ mát trên núi. Cảnh vật đều rất đẹp, hùng vĩ, màu xanh của cây cỏ bao trùm khắp các dãy núi, âm thanh của thiên nhiên khiến cho tâm tình thoải mái đến lạ thường.

Nhân viên ở đây nghe tin Nam Phong đến nên đã chạy ra hướng dẫn và đưa chúng tôi đến nơi nhận phòng. Để có thể thoải mái hơn, mỗi người ở đây đều được ngủ 1 phòng riêng biệt, bên trong đều vô cùng tiện nghi, quần áo và những thứ khác đều đã được chuẩn bị sẳn.

Sau khi nhận phòng xong, chúng tôi hẹn nhau đến đại sảnh để cùng nhau ra sau núi chơi. Thật ra khu nghỉ dưỡng cũng có nơi vui chơi, nhưng có điều được chia làm hai nơi đó là cho trẻ em và cho người lớn. Khu người lớn thì chúng không thể vào vì cả đám ai cũng chưa đủ tuổi. Khu trẻ con thì đa số đều dành cho trẻ nhỏ, nên cũng không có gì thú vị. Chúng tôi nhanh chóng chuyển địa điểm đến nói khác chơi, cả đám cùng nhau đến con suối nhỏ gần đó, nước sông vô cùng sạch sẽ, trong suốt đến nổi có thể thấy cả những sỏi đá bên dưới. Nhìn vậy thôi chứ thật chất mực nước của nó rất sâu là đằng khác.

Trần Thiên Thành đề suất:

“ Chúng ta thi câu cá đi "

Lan Thanh ngó nghiêng xung quanh nói:

" Ở đây không có dụng cụ để câu cá, lấy gì mà câu?"

Nguyễn Nam Phong nói:

" Gần đây có cửa hàng bán vật dụng cho người câu, chúng ta đến đó mua đi "

Bọn họ đồng ý, rất nhanh đã đến tiệm và mua đồ dùng câu cá trở về. Trần Thiên Thành nhìn cần câu cùng với mồi câu mà mình đã chuẩn bị phấn khích nói:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương
3. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
4. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
=====================================

" Tôi chắc chắn sẽ câu nhiều hơn cho mấy người xem "

Lan Thanh bĩu môi:

“ Một cậu ấm như cậu có bắt được không đấy “

Trần Thiên Thành hừ lạnh:

“ Đừng xem thường tôi “

Lan Thanh cười lạnh:

“ Được thôi, đến lúc đó thua thì đừng có khóc đấy “

Thế là cuộc thi câu cá chính thức bắt đầu, tôi cũng bất đắc dĩ mà bị kéo vào cuộc thi này. Chưa đầy vài tiếng thì cuộc thi đã rõ ràng, nam chính chiến thắng, Lan Thanh có chút tức giận với kết quả này. Tôi thì thấy nó bình thường, dù sao thì nhờ hào quang nam chính nên cậu ta thắng là đúng rồi.

Tiếp đến chúng tôi dạo quanh khu rừng thì phát hiện ra ở đây có một ngôi đền cầu duyên. Dù không có khách ghé đến nhưng nó cũng rất sạch sẽ, thấy có người đến người quản lý ngồi đến liền ra chào hỏi.

“ Các bạn đến cầu duyên sao. Chọn đúng rồi đấy, ở đây phải nói là cầu duyên rất linh nghiệm "

Lan Than nghe vậy có chút háo hức muốn thử liền kéo tôi vào trong:

“ Thú vị quá đi, tớ cũng muốn thử cầu duyên xem sao “

Chúng tôi làm theo hướng dẫn của người quản lý đấy. Bỏ một đồng xu vào hòm cầu nguyện, kế đến là lấy thẻ bài gỗ có sẵn ghi người mình muốn vào đấy, sau đó treo nó lên cây se duyên là được.

Lan Thành hí hứng mà làm theo. Tôi nhìn miến gỗ trên tay mình, lén bỏ nó lại vị trí cũ vì dù sao tôi cũng không có hứng thú với nó. Nguyễn Nam Phong thấy và nói:

“ Tôi viết cho cậu nhé ”

“ Cậu cũng tin mấy chuyện như này sao ”

“ Không tin, nhưng nó cũng thú vị mà ”

“ Vậy cậu tự chơi đi, tôi không có hứng thú với nó “

Nam Phong chỉ cười, không ta không nói gì nữa mà cầm bút viết tên trên tấm gỗ của mình. Trên đó chính là tên của tôi. Tôi nhìn thấy nhưng cũng không ý kiến gì. Những người khác cũng viết rồi nhanh chóng treo lên cây se

duyên.

Lan Thanh có chút tò mò tôi viết tên ai trên đó, tôi thẳn thắng nói:

“ Tớ không có viết “

“ Gì chứ, cậu không có ai thích sao? ”

“ Cảm thấy mấy việc đó không đáng tin ”

Lan Thanh phồng má oán giận nhìn tôi vì tôi đã dập tắt đi những mơ mộng của con bé, nhìn cô bé vậy tôi cười phì mà xoa đầu cô nhóc:

“ Mà cũng có thể nó sẽ linh nghiệm đấy ”

Lúc này cô bé mới cười vui trở lại, khoác tay tôi vừa đi vừa ngân nga bài hát thú vị nào đấy.

Tôi và những người khác sau khi dừng bữa tối tại khu nghỉ dường thì cùng nhau đi bộ đến một ngọn đồi trống. Nhìn cách bài trí, đồ vật xunh quanh cũng đoán được là có người chuẩn bị trước. Tôi liếc nhìn về phía Nam

Phong, cảm nhận được ánh mắt từ tôi cậu ta nhìn lại và chỉ mỉm cười không nói gì.

Hiểu rồi, là cậu ta chuẩn bị.