Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 9




Sáng hôm đó, dù đã tỉnh giấc nhưng tôi vẫn không mở mắt.

Tôi lăn lộn một cách thoải mái trên giường.

Một hơi thở phà vào mặt khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Tôi cau mày lại và dùng tay đẩy ra.

"Sở Phàm, đừng gây sự nữa"

"Chị ơi, chị gọi em là gì?"

Tôi chợt mở mắt ra và nhìn vào gương mặt tuấn tú đang kề sát vào tôi.

Ánh mắt cún con nhìn tôi như tội đồ.

Đúng vậy, tôi và Sở Phàm đã ly hôn từ lâu.

"Cái đó... Chị không phải... Em là... Ừm, chị chưa tỉnh ngủ đâu".

Nói xong tôi chui vào chăn trốn.

Cậu nhóc nằm kế bên lật chăn tôi ra.

"Chị ơi, lần sau không được làm thế nữa đâu. Kết hôn với em 10 năm rồi mà chị vẫn còn vương vấn bạn trai cũ, chị muốn làm tra nữa sao?"

Kết hôn 10 năm??????

Bạn trai cũ??????

Ủa cậu nhóc đang nói về cái gì vậy?????

Thấy tôi hoang mang, cậu nhóc rời khỏi giường, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Trên đó ghi: Phương Phi, Tề Hạo Hiên.

Tôi đã kết hôn được 10 năm rồi ư?

"Sao em lại yêu một người đã từng ly hôn như chị?"

Tề Hạo Hiên kẽ chau mày và đưa tay lên trán tôi.



"Chị không có sốt, sao lại nói sảng thế?"

"Chị ly hôn hồi nào?"

Tôi:??!?!?!?!?!

Phải không ta?

Tôi lục lọi từng ngăn tủ trong nhà nhưng vẫn không tìm được bằng chứ nào cho thấy tôi đã tái hôn.

Thậm chí tôi còn lục tìm lại tài khoản WeChat của Sở Phàm.

Một lúc sau, tôi tìm thấy tài khoản anh ta trong danh sách đen. Điều đó cho thấy chúng tôi đã chia tay từ lâu.

Tôi vẫn không hiểu chuyện này là sao?

Tề Hạo Hiên đã thay quần áo xong, chuẩn bị quần áo cho tôi thay.

"Cậu làm gì vậy? Cậu định đi đâu?"

Cậu nghiêm mặt nói: "Em đưa chị đi khám bác sĩ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, em sợ chị sẽ quên mất ai mới là chồng mình".

Tôi có thể nhìn thấy khói đen bốc ra khỏi đầu cậu nhóc.

"Không, không, không phải. Chị chỉ bị rối loạn trí nhớ một chút. Chắc sẽ hồi phục nhanh thôi".

Vẻ mặt cậu ấy u ám và đầy sự nghi ngờ: "Thật sao?"

Tôi gật đầu khẳng định.

Tôi dỗ một hồi, cậu nhóc mới chịu đi làm.

Tôi ngay lập tức gọi cho nhỏ bạn thân.

"Phi Phi, cậu không sao chứ? Cậu với Sở Phàm đã chia tay 800 năm trước rồi".

"Anh ta chuyển đến thành phố khác. Nghe nói sau tốt nghiệp, hoa khôi mang thai con anh ta và hai người họ kết hôn".

"Bây giờ cuộc sống của hắn không tốt một chút nào. May mà cậu chia tay sớm, chứ không bây giờ người khổ chính là cậu".

Giọng nói của bạn tôi tràn ngập sự hả hê.

Sau đó nhỏ bắt đầu kể cho tôi nghe về lần đầu tiên tôi và Tề Hạo Hiên gặp nhau trong bar.

Trước khi cúp máy, nhỏ còn không quên mắng tôi.

"Cậu nhóc Tề Hạo Hiên bề ngoài ăn chơi, nhưng lại chung tình với cậu hơn 10 năm nay. Cậu nói không muốn có con, nhóc đó cũng chiều cậu".

"Cậu không biết mọi người đã ghen tỵ tới mức đều tự nguyện ăn cơm chó của 2 người".

"Phi Phi, đừng quên điều đó".

Tôi cúp máy và ngồi yên một lúc.

Lục lọi các hộp giấy trong nhà và tìm thấy nhiều video và hình ảnh của tôi và Tề Hạo Hiên.

Khi tôi xem chúng, từng mẫu ký ức vụn vặt tràn về trong tâm trí tôi.

Tôi rơi nước mắt.

Chính là cô ấy, thiên thần nhỏ Tiểu Phương Phi của tôi.

Cô ấy không chỉ trả thù giúp tôi như đã hứa, mà còn cho tôi một tương lai tươi đẹp hơn.



Sáng hôm đó, dù đã tỉnh giấc nhưng tôi vẫn không mở mắt.

Tôi lăn lộn một cách thoải mái trên giường.

Một hơi thở phà vào mặt khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Tôi cau mày lại và dùng tay đẩy ra.

"Sở Phàm, đừng gây sự nữa"

"Chị ơi, chị gọi em là gì?"

Tôi chợt mở mắt ra và nhìn vào gương mặt tuấn tú đang kề sát vào tôi.

Ánh mắt cún con nhìn tôi như tội đồ.

Đúng vậy, tôi và Sở Phàm đã ly hôn từ lâu.

"Cái đó... Chị không phải... Em là... Ừm, chị chưa tỉnh ngủ đâu".

Nói xong tôi chui vào chăn trốn.

Cậu nhóc nằm kế bên lật chăn tôi ra.

"Chị ơi, lần sau không được làm thế nữa đâu. Kết hôn với em 10 năm rồi mà chị vẫn còn vương vấn bạn trai cũ, chị muốn làm tra nữa sao?"

Kết hôn 10 năm??????

Bạn trai cũ??????

Ủa cậu nhóc đang nói về cái gì vậy?????

Thấy tôi hoang mang, cậu nhóc rời khỏi giường, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Trên đó ghi: Phương Phi, Tề Hạo Hiên.

Tôi đã kết hôn được 10 năm rồi ư?

"Sao em lại yêu một người đã từng ly hôn như chị?"

Tề Hạo Hiên kẽ chau mày và đưa tay lên trán tôi.

"Chị không có sốt, sao lại nói sảng thế?"

"Chị ly hôn hồi nào?"

Tôi:??!?!?!?!?!

Phải không ta?

Tôi lục lọi từng ngăn tủ trong nhà nhưng vẫn không tìm được bằng chứ nào cho thấy tôi đã tái hôn.

Thậm chí tôi còn lục tìm lại tài khoản WeChat của Sở Phàm.

Một lúc sau, tôi tìm thấy tài khoản anh ta trong danh sách đen. Điều đó cho thấy chúng tôi đã chia tay từ lâu.

Tôi vẫn không hiểu chuyện này là sao?

Tề Hạo Hiên đã thay quần áo xong, chuẩn bị quần áo cho tôi thay.

"Cậu làm gì vậy? Cậu định đi đâu?"

Cậu nghiêm mặt nói: "Em đưa chị đi khám bác sĩ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, em sợ chị sẽ quên mất ai mới là chồng mình".



Tôi có thể nhìn thấy khói đen bốc ra khỏi đầu cậu nhóc.

"Không, không, không phải. Chị chỉ bị rối loạn trí nhớ một chút. Chắc sẽ hồi phục nhanh thôi".

Vẻ mặt cậu ấy u ám và đầy sự nghi ngờ: "Thật sao?"

Tôi gật đầu khẳng định.

Tôi dỗ một hồi, cậu nhóc mới chịu đi làm.

Tôi ngay lập tức gọi cho nhỏ bạn thân.

"Phi Phi, cậu không sao chứ? Cậu với Sở Phàm đã chia tay 800 năm trước rồi".

"Anh ta chuyển đến thành phố khác. Nghe nói sau tốt nghiệp, hoa khôi mang thai con anh ta và hai người họ kết hôn".

"Bây giờ cuộc sống của hắn không tốt một chút nào. May mà cậu chia tay sớm, chứ không bây giờ người khổ chính là cậu".

Giọng nói của bạn tôi tràn ngập sự hả hê.

Sau đó nhỏ bắt đầu kể cho tôi nghe về lần đầu tiên tôi và Tề Hạo Hiên gặp nhau trong bar.

Trước khi cúp máy, nhỏ còn không quên mắng tôi.

"Cậu nhóc Tề Hạo Hiên bề ngoài ăn chơi, nhưng lại chung tình với cậu hơn 10 năm nay. Cậu nói không muốn có con, nhóc đó cũng chiều cậu".

"Cậu không biết mọi người đã ghen tỵ tới mức đều tự nguyện ăn cơm chó của 2 người".

"Phi Phi, đừng quên điều đó".

Tôi cúp máy và ngồi yên một lúc.

Lục lọi các hộp giấy trong nhà và tìm thấy nhiều video và hình ảnh của tôi và Tề Hạo Hiên.

Khi tôi xem chúng, từng mẫu ký ức vụn vặt tràn về trong tâm trí tôi.

Tôi rơi nước mắt.

Chính là cô ấy, thiên thần nhỏ Tiểu Phương Phi của tôi.

Cô ấy không chỉ trả thù giúp tôi như đã hứa, mà còn cho tôi một tương lai tươi đẹp hơn.