Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 133: Kết thúc




“Chị, em ở đây nè.”

Lâu rồi mới về nước, điều đầu tiên mà Tiểu Du muốn làm chính là tìm chị mình. Mấy năm nay mối quan hệ giữa cô và chị đã tốt hơn trước, dù cho đến tận bây giờ chị vẫn không có ý

định tha thứ cho ba.

Đã là cô gái trưởng thành, nhưng tính tình Tiểu Du vẫn hoạt bát giống hệt một đứa trẻ, ngay

cả cách ăn mặc điệu đà nữ tính. Một làn váy hồng rực rỡ, cùng nụ cười tươi tắn trong trẻo của

cô gái trẻ, trái ngược hoàn toàn với bộ váy đen cổ vuông đĩnh đạc chín chắn của chị gái Tiểu

Nam.

Hai chị em hẹn gặp ở quán café, Tiểu Du đến trước đứng ngoài đợi chị đến mới đi vào trong.

Cô nhân viên phục vụ mặc đồng phục trắng vừa thấy có khách lập tức cầm menu đi đến nhỏ

giọng hỏi: “Quý khách muốn uống gì ạ?”

Tiểu Nam là khách quen ở đây, không cần xem thực đơn cũng gọi được món: “Một macchiato như cũ.”

Tiểu Du ngồi đối diện lướt qua menu một hồi rồi gọi một matcha đá xay.

“Em vẫn thích uống đồ ngọt nhỉ.” Tiểu Nam nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình lớn

lên vẫn rạng rỡ và ngọt ngào như thiếu nữ, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ. Khi cô bằng

tuổi Tiểu Du bây giờ, cô chẳng có gì trong tay, vừa tốt nghiệp đại học xong liền vất vả khởi nghiệp, đến nay đã có cơ ngơi ổn định mới thoải mái hơn đôi chút.

Cô nâng tách cà phê, uống một ngụm rồi hỏi: “Mấy năm nay em vẫn ổn chứ? Vừa tốt nghiệp

đại học xong, có kế hoạch gì không?”

Tiểu Du tươi cười: “Em có gì đâu mà không ổn. Mà chị này, thật ra hôm nay em gặp chị là muốn giới thiệu một người với chị.”

“Ai vậy?”

“Là bạn trai em.” Bỗng nhiên cô bé trở nên ngượng ngùng, gương mặt hơi đỏ lên: “Thật ra

bọn em ở bên nhau cũng gần bốn năm rồi, lần này về định là gặp mặt bố mẹ anh ấy.”

“Sắp kết hôn rồi?” Tiểu Nam lờ mờ đoán ra.

Tiểu Du gật đầu. Chợt điện thoại của cô bé có thông báo tin nhắn đến, cô bé nhìn thấy tên người gửi thì vui vẻ nói: “Anh ấy đến rồi. Để em ra ngoài đón vào rồi giới thiệu cho chị biết

luôn.”

Sinh ra trong gia đình giàu có, vừa tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn, cuộc đời Tiểu Du cứ

luôn màu hồng như vậy, chẳng trách tính cách cô bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ, chẳng bao giờ

phải lo lắng điều gì.

Tiểu Nam cũng có chút tò mò không biết người bạn trai mà Tiểu Du muốn giới thiệu với cô là

ai, liệu có phải là một chàng trai người Anh không?

“Chị, em quay lại rồi đây.”

Tiểu Nam ngước mắt lên nhìn, trông thấy em gái đang khoác tay một người đàn ông cao hơn

cô bé một cái đầu, dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa có chút căng thẳng.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là người đi bên cạnh Tiểu Du.

Hai người họ ngồi xuống đối diện với cô. Tiểu Du vui vẻ giới thiệu: “Đây là bạn trai em, Tạ Vũ.” lại quay sang nhìn anh: “Chị ấy là chị gái em, tên Tiểu Nam.”

Chia tay được sáu năm, tình cảm cũ sớm đã phai nhạt, ngay cả bản thân Tiểu Nam cũng thấy

mình đã sắp quên mất anh rồi, nhưng không ngờ lại gặp lại trong hoàn cảnh này. Nhiều năm

không gặp, trông anh vẫn như vậy, khuôn mặt không thay đổi quá nhiều, có chăng chỉ là sống

ở Anh lâu nên phong cách khác xưa nhiều.

“Xin chào, rất vui được quen biết anh, bạn trai của Tiểu Du.”

Tạ Vũ hơi bất ngờ trước thái độ của Tiểu Nam, nhưng vẫn đẩy theo câu chuyện của cô: “Tôi

cũng vậy.”

Bọn họ ngồi trò chuyện với nhau khá lâu, chủ yếu là Tiểu Du kể về cuộc sống của cô bé là chính, còn Tiểu Nam chỉ ngồi một bên nghe chuyện.

Trong lúc chờ Tiểu Du đi vệ sinh, anh mới hỏi cô: “Tại sao lại coi như không quen biết?”

Tiểu Nam vốn đang nhìn vào điện thoại đọc tin nhắn của người nào đó, nghe anh hỏi mới ngước mắt lên, thong thả nở một nụ cười: “Bạn trai cũ nhiều năm không gặp lại trở thành bạn

trai của em gái, nói ra thì cô bé có thoải mái như thế nữa không? Đều là chuyện đã qua từ rất

lâu, không cần vì nó mà làm mất hứng lẫn nhau.”

“Mấy năm nay…… em sống có tốt không?” Giọng anh ngập ngừng.

Cô gật đầu, “Cũng ổn. Có việc làm ổn định, có nhà có xe, coi như cũng đủ thỏa mãn rồi.”

Hai người lại rơi vào trầm mặc, làm bầu không khí trở nên gượng gạo. Tiểu Nam nhìn vào tách cà phê trước mặt mình, màu cà phê nâu nhạt với một lớp bọt sữa trắng bên trên, là loại

thức uống ưa thích của cô những năm qua, có thể giúp cô tỉnh táo trong những ngày làm việc

đến khuya muộn.

“Mẹ anh biết chưa?”

“Hả?” Tạ Vũ không hiểu ý cô.

“Nếu anh thật sự muốn kết hôn với em gái tôi, hãy bảo vệ cô bé thật tốt. Mẹ anh mà biết ba mẹ cô bé là ai, sợ là sẽ không đối tốt với cô bé được nữa. Nhưng dù sao tôi vẫn chúc cho hai

người sẽ ở bên nhau lâu dài.”

Năm xưa, Phó Hân từng tìm đến mẹ Tiểu Du dạy dỗ bà ta một trận, thực sự không ai nghĩ đến

hai mươi năm sau, con của họ lại ở bên nhau.

Nói xong, không chờ Tiểu Du quay lại, Tiểu Nam cầm túi xách đi trước. Ở bên ngoài đã có

người đợi cô từ trước. Cô đứng nhìn từ xa chàng trai đang dựa lưng vào xe hơi chờ mình, thở

nhẹ một hơi rồi bước đến gần, mỉm cười nói:

“Anh chờ em lâu chưa?”

Sáu năm, Tiểu Nam không còn là cô sinh viên ngoan ngoãn, mềm yếu nữa. Hiện giờ cô đã là

giám đốc của công ty mỹ phẩm Diamond Beauty, nhãn hiệu rất có tiếng trong nước, từng hợp

tác với rất nhiều ngôi sao có địa vị trong giới giải trí. Hơn hết, cô cũng có hạnh phúc của

riêng mình.

“Đã chờ em thì không bao giờ lâu. Vừa đi gặp ai đấy?” Trương Minh Hạo vừa nói vừa mở cửa ghế phụ cho Tiểu Nam.

“Em vừa đi gặp em gái em.”

Diamond Beauty là do cô và Trương Minh Hạo cùng nhau dựng nên. Từ những ngày đầu gặp

vô vàn khó khăn đến hiện tại phát triển rực rỡ, họ đã gắn bó với nhau đủ lâu, đủ thấu hiểu

nhau.

Tiểu Nam ngồi vào trong xe, tay với lấy dây an toàn, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu

thế?”

“Đi thử trang phục cưới, anh đã hẹn trước với bên thiết kế rồi. Sau đó sẽ về nhà, anh tự tay vào bếp nấu ăn cho em.”

Cô bật cười: “Thôi, ngày hôm nay anh phải đi gặp khách hàng, vất vả rồi. Để tối nay em vào bếp cho. Ngày mai chúng ta còn phải bay về quê của em nữa, anh nghỉ ngơi đi.”

Ba tháng sau, lễ cưới của Tiểu Nam và Trương Minh Hạo diễn ra rất hoành tráng. Trong lễ

cưới còn có sự góp mặt của những người bạn thời đại học, mọi người đều nâng rượu chúc mừng cho đôi vợ chồng mới cùng những lời chúc tốt đẹp nhất.

Nhìn lại những năm tháng từ khi quen biết nhau lần đầu tiên, anh vẫn luôn âm thầm đứng

phía sau cô, che chở cho cô rất nhiều.

Lúc này nghĩ lại, cảm thấy anh thật tốt, tốt đến mức cô muốn yêu anh đến hết cuộc đời này.