Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 385




Sau khi Kim Kỵ Dung cho Hoàng Tử Hiên uống mấy viên thuốc, ba cô gái vẫn vây quanh hỏi anh ta có cần đưa Hoàng Tử Hiên vào bệnh viện hay chuyện này có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không.

“Tôi nói này mấy người đẹp, mấy cô cho tôi đất diễn với.” Hoàng Tiểu Tô dựa vào trên khung cửa, cười híp mắt nói.

Lúc này ba cô gái mới nhớ ra là trong nhà vẫn còn khách, Trương Tiểu Lệ có tính tình bộc trực nên không nhịn được nói: “Chúng tôi vẫn chưa biết cô là ai mà?”

“Tôi ấy à…” Hoàng Tiểu Tô kéo dài âm cuối rồi nói ra trong ánh mắt tò mò của ba người: “Tôi đương nhiên là cô gái mà Hoàng Tử Hiên thích nhất rồi, cậu ấy vẫn chưa nói với các cô về tôi sao?”

Nghe vậy, cả ba cô gái đều hơi sứng sốt một chút, nhất là Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ lại càng tò mò về thân phận của Hoàng Tiểu Tô hơn. Dù vậy, trong mắt Lê Mỹ Gia lại xuất hiện một tia địch ý không dễ phát hiện, cô lạnh lùng nói: “Hi vọng cô đừng nói đùa, Hoàng Tử Hiên bị thương rất nặng, chúng tôi không có tâm trạng để đùa giỡn với cô.”

Nghe thấy Lê Mỹ Gia dám dùng giọng này để nói chuyện với Hoàng Tiểu Tô, Kim Kỵ Dung lập tức đổ mồ hôi lạnh thay cô, anh ta rất sợ Hoàng Tiểu Tô sẽ nổi giận nên vội vàng chen vào nói: “Các cô đừng hiểu lầm, cô ấy tên là Hoàng Tiểu Tô, là chị ruột của Hoàng Tử Hiên.”

Chị ruột!

Lời giới thiệu của Kim Kỵ Dung khiến ba cô gái bất ngờ, trên gương mặt xinh đẹp của Lê Mỹ Gia thoáng qua vẻ lúng túng và áy náy. Cô biết Hoàng Tử Hiên có một người chị, hơn nữa theo như lời anh nói thì chị của anh là một hỗn thế ma vương, bây giờ nghĩ lại thì đúng là không hề phóng đại chút nào.

“Kim Kỵ Dung, ai bảo cậu nhiều chuyện đấy.” Hoàng Tiểu Tô bất mãn trợn mắt nhìn Kim Kỵ Dung, cô ấy còn đang muốn chọc tức ba vị mỹ nữ này đây, bây giờ các cô đã biết thân phận của mình rồi thì còn chơi gì nữa.

Kim Kỵ Dung vội vàng rụt đầu nói: “Không phải vậy đâu cô cả, chẳng phải do tôi lo lắng cho Hoàng Tử Hiên quá sao. Cô đừng đùa nữa, e là đan điền của cậu ấy lại bị tổn thương nữa rồi, cô mau đến xem chút đi.”

“Ngạc nhiên cái gì, cũng chẳng phải lần đầu tiên.” Hoàng Tiểu Tô lắc vòng eo thon như rắn nước đi tới, ba cô gái tự động nhường ra cho cô một chỗ trống.

Hoàng Tiểu Tô đi tới rồi ngồi xuống ở mép giường, cô vừa túm lấy cổ tay của Hoàng Tử Hiên từ trong chăn ra để bắt mạch vừa than phiền: “Tôi vừa mới bắt chuyến bay đêm từ Maldives đến đây, vốn định tặng cho các cậu một kinh hỉ, bây giờ thì hay rồi, các cậu lại tặng cho tôi một mớ phiền phức. Hai cậu cộng lại cũng đã là người bốn mươi năm mươi tuổi, thế mà sao vẫn không để tôi bớt lo như hồi còn bé vậy…”

Vừa nói, Hoàng Tiểu Tô bỗng nhiên dừng than phiền, sắc mặt cô chợt trầm xuống, giữa hai hàng lông mày cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng.

“Các cậu vừa đi gặp ai đấy? Ở Long Thành chật hẹp nhỏ bé thế này mà cũng có người có thể khiến em ấy bị thương như vậy sao!” Hoàng Tiểu Tô nhìn về phía Kim Kỵ Dung, hiếm khi nghiêm túc hỏi.

“Chúng tôi vừa gặp phải hai cao thủ nội gia Hóa Công cảnh nhất phẩm…” Kim Kỵ Dung không dám giấu giếm Hoàng Tiểu Tô, nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho cô biết.

Nghe xong, Hoàng Tiểu Tô nặng nề mắng: “Đúng là làm càn, bây giờ nó mới tới tu vi gì chứ, thế mà cũng dám vận khí hải để ngăn địch. Thảo nào đan điền lại bị thương nặng đến vậy, đan điền chưa nổ luôn là mạng nó đã lớn lắm rồi!”

Kim Kỵ Dung không dám nói lời nào, cúi thấp đầu chột dạ nhận những lời phê bình của Hoàng Tiểu Tô.

“Cô Hoàng, việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là nên nghĩ xem nên tu bổ đan điền của Hoàng Tử Hiên thế nào. Cô có cách nào không?” Lúc này, Hạ Mạt chen vào hỏi.

“Đan điền là thứ cực kỳ quan trọng với người tu võ nội gia, cô Hoàng, cô nhất định phải cứu Hoàng Tử Hiên.” Trương Tiểu Lệ cũng sắp khóc.

Mặc dù không lên tiếng nhưng Lê Mỹ Gia cũng nhìn Hoàng Tiểu Tô bằng ánh mắt đầy vẻ thỉnh cầu.

Hoàng Tiểu Tô nói câu phiền phức rồi đá chân Kim Kỵ Dung, nói: “Hôm nay không vội tính sổ với cậu, cậu mau gọi điện cho Tiểu Duệ rồi bảo nó đến đây ngay. Tôi chỉ có thể duy trì diện tích của những vết thương trong đan điền để nó không mở rộng thêm chứ không thể nào chữa khỏi cả.”

Kim Kỵ Dung gật đầu, nói: “Vậy tôi đi gọi điện ngay.”

“Ừ, các cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ điều dưỡng nội thương cho nó trước.” Hoàng Tiểu Tô vuốt cằm nói.

Ba cô gái cũng không dám quấy rầy Hoàng Tiểu Tô, khôn khéo ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Kim Kỵ Dung lập tức gọi điện cho Hoàng Duệ nhưng dù có gọi liên tiếp mấy cuộc thì đối phương vẫn không nhận cuộc gọi. Chuyện này khiến Kim Kỵ Dung có chút gấp gáp, đứng ngồi không yên đến nỗi cứ cách mấy phút phải bấm gọi một lần nhưng kết quả của những lần ấy đều là không thể gọi được.

“Anh gọi điện thoại cho ai vậy?” Trương Tiểu Lệ không nhịn được hỏi.

“Anh cả của Hoàng Tử Hiên, anh cả cậu ấy có y thuật rất lợi hại, có anh ấy ở đây thì Hoàng Tử Hiên mới cứu được.” Kim Kỵ Dung thành thật trả lời.

Trương Tiểu Lệ bất ngờ nói: “Nhà của Hoàng Tử Hiên có nhiều anh chị em nhỉ.”

“Bốn, cậu ấy còn có một người anh hai, cậu ấy là đứa út trong nhà.” Kim Kỵ Dung nói.

Trương Tiểu Lệ gật đầu rồi chỉ vào phòng Hoàng Tử Hiên: “Thế cô Hoàng là người lớn nhất sao?”

Kim Kỵ Dung ừ một tiếng rồi tiếp tục gọi cho Hoàng Duệ.

“Sao cô hỏi nhiều vậy.” Hạ Mạt liếc Trương Tiểu Lệ rồi hỏi Kim Kỵ Dung: “Vẫn chưa gọi được sao?”

“Chẳng phải do thấy các cậu căng thẳng quá sao, tôi cũng chỉ muốn làm dịu bầu không khí chút thôi mà.” Trương Tiểu Lệ lẩm bẩm.

Kim Kỵ Dung lắc đầu, không liên lạc được với Hoàng Duệ, trong lòng anh ta cũng rất không yên.

Bởi vì cái lắc đầu của anh ta, trong lòng Lê Mỹ Gia lại càng lo lắng hơn. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng của Hoàng Tử Hiên, chỉ có thể tạm thời gửi gắm hi vọng vào Hoàng Tiểu Tô.

“Các cô cũng đừng quá lo lắng, dù cho không tìm được anh ấy thì nhà họ Hoàng vẫn còn những người khác có thể đến cứu Hoàng Tử Hiên.” Kim Kỵ Dung đặt điện thoại xuống rồi trấn an các cô, sau đó lại lấy hai viên đan dược từ chiếc bình sứ ra: “Các cô cũng bị thương nên ăn đan dược đi, vậy thì mới có lợi với việc khôi phục thương thế được.”

Hạ Mạt đã từng thử loại đan dược thần kỳ này không chỉ một lần nên lập tức cầm lấy viên trong lòng bàn tay Kim Kỵ Dung rồi né vào miệng, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trương Tiểu Lệ cũng đã ăn loại đan dược này vào trước đó nên cũng không do dự mà nhét thuốc vào trong miệng.

Giờ phút này, tuy đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng Hạ Mạt lại không hề ngủ, bởi vì sự xuất hiện của Hoàng Tiểu Tô và cái tên Hoàng Duệ. Cũng từ đó, Hạ Mạt lại càng thêm nghi ngờ về thân phận của Hoàng Tử Hiên, từ sự kính trọng của Kim Kỵ Dung đối với Hoàng Tiểu Tô và Hoàng Duệ là có thể đoán ra, nhà họ Hoàng chắc chắn không phải là một gia đình bình thường.

Một người là cậu cả một người là cô cả, với cách xưng hô thế này thì anh hai của Hoàng Tử Hiên cũng sẽ được gọi là cậu hai, mà Hoàng Tử Hiên hẳn là cũng được Kim Kỵ Dung gọi là cậu ba. Vậy nhưng khi ở trước mặt các cô, Kim Kỵ Dung vẫn không ngừng gọi tên thật của anh chứ không hề thêm bất kỳ danh xưng nào, chuyện này khiến Hạ Mạt nghĩ không thông, dù sao thì vài chuyện cũng đã bị bại lộ nên không lý gì lại che giấu thân phận thật sự của mình nữa.

Những hoài nghi của Hạ Mạt đồng thời cũng là những thứ mà Lê Mỹ Gia đang nghi ngờ, cả hai cô gái không hẹn mà cùng nghĩ về một chuyện. Mới đầu, Lê Mỹ Gia không quá tò mò về thân phận của Hoàng Tử Hiên nhưng bây giờ đã rất muốn biết, rốt cuộc nhà họ Hoàng là gia tộc như thế nào.

Trong số ba cô gái, có lẽ chỉ có Trương Tiểu Lệ là người phóng khoáng nên không hề nghĩ đến những chuyện này. Thật ra thì không phải do cô ngốc đến mức không đoán được những thứ này mà là do cô lười tốn công đi đoán những chuyện này. Cô nghĩ rằng theo thời gian trôi qua, thân phận của Hoàng Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ bị bại lộ, nếu cuối cùng cũng sẽ có ngày bại lộ thì cần gì phải đi đoán. Nếu cái gì cũng đoán được thì còn gì là cảm giác ngạc nhiên bất ngờ nữa chứ.

Một giờ sau, ở phía đông đã xuất hiện ánh sáng màu trắng bạc, rốt cuộc sự hỗn loạn suốt cả đêm cũng đã qua đi. Khi bốn người trong phòng khách đã mệt đến sắp thiếp đi, cuối cùng Hoàng Tiểu Tô cũng đã đi ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng cửa mở kẹt kẹt, bốn người lập tức tỉnh dậy. Ai cũng vội vàng hỏi về tình hình hiện tại của Hoàng Tử Hiên, giữa chân mày của Hoàng Tiểu Tô lộ vẻ mệt mỏi: “Thương thế đã ổn định, tạm thời không có nguy hiểm gì cả. Tiểu Duệ sắp tới chưa?”

“Tôi không liên lạc với cậu cả được.” Kim Kỵ Dung lắc đầu nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Tiểu Tô hỏi, sau đó cũng lấy điện thoại của mình ra để gọi cho Hoàng Duệ nhưng phía bên kia lại vang lên âm thanh báo rằng không ai nhận máy.

Kim Kỵ Dung suy đoán: “Mấy ngày trước cậu cả đã nói rằng mấy ngày gần đây sẽ đi một chuyến đến vùng núi Tây Nam xa xôi để tìm Tử Kim Đằng. Phải chăng cậu cả đang ở một nơi không có sóng nên mới không nghe điện thoại được.”

Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tô gật đầu: “Nếu đã như vậy thì đừng trông mong vào việc liên lạc nữa, dù có liên lạc được thì cũng đã chậm.”

Dứt lời, ba cô gái đã lại lập tức lo lắng.

“Vậy chúng ta thử liên lạc với bà ba đi, chẳng phải bà ba tới sẽ tốt hơn sao.” Kim Kỵ Dung cẩn thận đề nghị.

“Cậu gọi cho bà ấy à?” Hoàng Tiểu Tô ác ý hỏi.

Kim Kỵ Dung vội vàng lắc đầu như trống: “Không không không, tôi không dám gọi cú điện thoại này. Hì hì, cô cả, hay là cô thử gọi đi, hai người là mẹ con, nói gì cũng dễ hơn đúng không.”

Hoàng Tiểu Tô khinh bỉ nhìn anh ta rồi ngáp nói: “Ừ, tôi đi ngủ một giấc trước, khi nào dậy rồi gọi.” Vừa nói vừa hỏi ba cô gái: “Phòng của tôi ở đâu?”

“Trên lầu hai chỉ có tôi và Hạ Mạt ở, không thì cô ở lầu hai đi?” Trương Tiểu Lệ chỉ chỉ lên lầu rồi nói.

“Sao cũng được.” Hoàng Tiểu Tô thật sự đã rất mệt, cô lê những bước chân mệt mỏi về phía lầu hai.

Trương Tiểu Lệ sợ cô sẽ vào nhầm phòng của mình và Hạ Mạt nên vội vàng đi theo. Sau khi lên lầu, Hoàng Tiểu Tô chọn đại một phòng trong những căn còn trống rồi lập tức nằm xuống giường ngủ.

Thấy cô còn chẳng thèm cởi giày, Trương Tiểu Lệ không thể làm gì khác hơn là cởi giày ra giúp cô, sau đó còn cẩn thận đắp kín chăn, kéo căng rèm cửa sổ, lúc này mới rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Hoàng Tiểu Tô trở mình, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười hài lòng rồi mới thật sự tiến vào mộng đẹp.