Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 347




Giang Y Y và Bạch Phi Nhi cũng không trở về ngay, một bàn người vừa cười nói vừa ăn cơm, ăn xong cũng không vội rời đi mà còn ngồi trong phòng bao uống trà tiêu cơm. Nghe năm người các cô cười cười nói nói, Hoàng Tử Hiên bỗng có cảm giác thỏa mãn, trong lòng không nhịn được tự sướng, nếu cả năm cô gái này đều là vợ của anh thì tốt biết mấy, vậy thì chắc chắn sẽ vượt qua số lượng của cha anh.

Haha, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.

Ầm!

Trong lúc Hoàng Tử Hiên đang tự sướng, cửa phòng bao bỗng nhiên bị người ta đá văng phát ra tiếng vang ầm ĩ khiến năm cô gái đều kinh ngạc giật mình, Noãn Noãn phải trốn vào trong ngực Bạch Phi Nhi.

“Mấy người bị điên à, sao lại đi nhầm phòng bao.” Tính tình Trương Tiểu Lệ nóng nảy, tâm trạng vốn đang tốt đẹp của cô lập tức bị cú đá ấy phá hư, bây giờ đang lạnh mặt nhìn mấy người ngoài cửa.

“Con bà nó.” Một gã đàn ông trung niên bụng bia đầu hói đã đạp cửa thò đầu vào, ông ta trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều gái đẹp quá.”

Câu ‘nhiều gái đẹp quá’ khiến năm cô gái đã vốn bất mãn với ông ta càng cảm thấy chán ghét hơn, nhất là khi trong ánh mắt ông ta còn lộ vẻ biến thái càng khiến người ta vừa nhìn đã thấy buồn nôn.

“Thừa dịp tôi chưa nổi giận thì mau cút đi!” Hạ Mạt trầm mặt, lạnh lùng nói.

Gã đàn ông đầu hói không chỉ bị sự lạnh nhạt của Hạ Mạt dọa sợ mà còn hứng thú nhìn Hạ Mạt hơn: “Cô gái này không tệ, nóng nảy thế, tôi thích người có cá tính như vậy.”

Hoàng Tử Hiên thật sự bội phục dũng khí của gã đàn ông đầu hói này, không biết đợi đến khi ông ta cảm nhận được cá tính thật sự của Hạ Mạt thì có còn nói ra được những lời như vậy không. À, không đúng, phải nói là không biết còn mạng để mà nói không. Ngay cả Đường chủ của Cửu Long Thập Bát hội còn không dám trêu chọc, chắc chắn là cảm thấy sống không thể yêu.

Chẳng qua, Hạ Mạt còn chưa kịp xử lý gã đàn ông này thì Giang Y Y đã đứng lên trước, cô ấy nhìn người phụ nữ mang kính râm, nói: “Trần Sương Nhi, cô có ý gì? Tôi ăn cơm ở đây cũng chẳng làm phiền gì đến cô, cô nhất thiết phải dẫn người đến đây quấy rối sao?”

Nghe lời này, Hoàng Tử Hiên mới để ý đến người phụ nữ mang kính râm kia, kính râm của cô ta to đến mức đã sắp che mất cả gương mặt chỉ to bằng bàn tay, nếu không phải do Giang Y Y nhắc đến tên cô ta, Hoàng Tử Hiên còn chẳng nhận ra người đó là Trần Sương Nhi.

“Đương nhiên là việc cô ăn cơm không liên quan đến tôi, tôi và quản lý chỉ tò mò mà thôi. Cô không thèm ăn cơm với nhà đầu tư của đoàn làm phim chúng ta mà lại chạy đến ăn cơm với người khác, tôi chỉ muốn biết ai mà lại còn có mặt mũi lớn hơn cả tổng giám đốc Trương.” Trần Sương Nhi âm dương quái khí nói.

“Nhưng mà Giang Y Y à, cô cũng chẳng thèm giởi thiệu với chúng tôi về ông chủ của công ty gì cả, trông có vẻ lớn mặt hơn tổng giám đốc Trương thật đấy, không chỉ mời mỗi cô mà còn mời thêm nhiều người đẹp như vậy ăn cùng. Đúng là diễm phúc không cạn.” Quản lý của Trần Sương Nhi châm chọc nói.

Giang Y Y không vui nhíu mày: “Xin mấy người hãy tôn trọng một chút, những người ở đây đều là bạn của tôi.”

“Haha, haha, mấy người đẹp ơi, các cô cũng là nghệ sĩ dưới trướng giải trí Tinh Quang sao? Ôi trời, giải trí Tinh Quang cũng lợi hại thật, sao có thể tìm ra mấy nữ nghệ sĩ phi phàm đến thế ở trên mạng thế nhỉ. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn có thể ngồi xuống bàn bạc một chút, tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều tiền mà thôi, nếu các cô nói chuyện hợp ý tôi, tôi sẽ đầu tư cho các cô khoảng một ngàn vạn, thế là đã ổn thỏa rồi nhỉ.”

Gã đàn ông đầu hói chen lời vào giữa cuộc đối thoại bất hòa của Giang Y Y và Trần Sương Nhi, nói xong cũng không mời đã tự vào, thư ký của ông ta cũng vào theo rồi kéo cái ghế bên cạnh Giang Y Y ra cho ông ta, gã đàn ông lập tức đặt mông ngồi xuống.

“Tổng giám đốc Trương, tôi đã nói rồi, những người này đều là bạn riêng của tôi, các cô ấy không phải nghệ sĩ, xin ông nói chuyện đàng hoàng một chút.” Giang Y Y cực kỳ không thích gương mặt của gã đàn ông đầu hói này, cô lạnh mặt nhắc nhở.

“Giang Y Y, cô ăn nói thế nào vậy. Người nên nói chuyện đàng hoàng là cô mới phải, tổng giám đốc Trương là nhà đầu tư chính của bộ phim lần này của chúng ta, nếu cô đắc tội với tổng giám đốc Trương thì ai cho cô tiền lương nữa hả.” Quản lý của Trần Sương Nhi lập tức cảnh cáo Giang Y Y.

“Tôi không có ý đắc tội với tổng giám đốc Trương, tôi chỉ hy vọng công việc và cuộc sống riêng tư của tôi có thể tách ra…”

Nghe đến câu này, những người thông minh ngồi đây đều đã hiểu sơ sơ về đầu đuôi câu chuyện. Gã đàn ông đầu hói này là một tên nghiện, à nhầm, là nhà đầu tư trong bộ phim mới của Giang Y Y, tối nay ông ta mời Giang Y Y đi ăn cơm, Giang Y Y từ chối. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, chạy đến đây ăn cơm lại vô tình đụng phải. Hơn nữa có lẽ là do nữ nghệ sĩ tên Trần Sương Nhi này bắt gặp, báo cho tổng giám đốc Trương biết nên mới tới đây quấy rối.

“Giang Y Y, cô đừng giả bộ thanh cao nữa được không. Tôi ghét nhất là loại người vốn là gái điếm nhưng lại giả vờ lập đền thờ trinh tiết như cô đấy. Trong đoạn phim quảng cáo lần trước, nếu không phải nhờ có người đàn ông này thì sao cô có thể lấy được vai nữ chính từ tay tôi.” Trần Sương Nhi chỉ về phía Hoàng Tử Hiên rồi mắng Giang Y Y.

Chuyện này chỉ có mình Bạch Phi Nhi biết, cả ba cô gái Lê Mỹ Gia thì không nên lúc nghe vậy, ai cũng đều nhìn Hoàng Tử Hiên.

“Làm sao, cô xấu xí, kỹ thuật diễn lại còn kém, trừ cảnh hôn ra thì cái gì cũng cần đến thế thân, tôi chỉ đổi một nữ chính có thực lực hơn thôi, cô còn không phục à?” Giữa Hoàng Tử Hiên và Giang Y Y không hề có quy tắc ngầm gì nên đối mặt với sự cố tình khiêu khích của Trần Sương Nhi, anh bình thản nói.

Trần Sương cười một tiếng: “Tôi đã nghe mấy lời của người ngoài ngành này vô số lần rồi, tuy nhiên tôi là người trong ngành. Nếu Giang Y Y không lên giường với anh thì anh sẽ cho cô ta cơ hội trở thành nữ chính sao? Khuyên mấy người đẹp ở đây một câu, tên đàn ông mà các cô đang ở cạnh không phải là thứ tốt lành gì đâu.”

“Quả nhiên vẫn là người trong ngành thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn, cảm ơn cô nhiều nha, nếu cô không nói thì chúng tôi đã bị tên mặt người lòng thú như anh ta lừa mất rồi.” Người trả lời là Trương Tiểu Lệ, trên mặt cô đầy vẻ cảm kích nhìn Trần Sương Nhi.

Trần Sương Nhi thấy cuối cùng cũng có người trả lời thì cười nói: “Phải, mọi người đều là phụ nữ với nhau cả mà.”

“Đúng vậy, mọi người đều là phụ nữ mà. Cho nên tôi thấy tò mò lắm nha, người tai to mặt lớn như cô chắc đã ngủ với rất tên mặt người lòng thú đúng không, không thì sao lại có nhiều cơ hội trở thành nữ chính như vậy. Tôi đã xem qua mấy bộ phim cô đóng rồi, toàn là nữ chính không thôi, tôi còn là fan hâm mộ của cô ấy.” Trương Tiểu Lệ tiếp lời nói.

Sắc mặt Trần Sương Nhi lập tức thay đổi, bấy giờ mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng rằng Trương Tiểu Lệ đang lừa cô ta, cô ấy cho cô ta một cái lồng, thế mà cô ta còn ngây ngốc chui vào trong.

Giang Y Y không nhịn được cười một tiếng, nhìn Trương Tiểu Lệ bằng ánh mắt tán thưởng. Trương Tiểu Lệ nháy mắt mấy cái với cô, hai cô gái không hẹn cùng cười.

Ba cô gái Lê Mỹ Gia, Hạ Mạt và Bạch Phi Nhi cũng cười, ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng lắc đầu, cảm giác chỉ số thông minh của Trương Tiểu Lệ ngày càng tiến bộ. Đúng là gần đèn thì sáng, ở chung với anh lâu như vậy, cô không thông minh lên cũng khó.

Sắc mặt Trần Sương Nhi lúc trắng lúc xanh, cô ta muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, bởi vì có nói gì cũng thành sai cả thôi. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể giậm chân, nũng nịu nói với gã đàn ông đầu hói kia: “Tổng giảm đốc Trương, ngài cứ đứng nhìn bọn chúng bắt nạt em sao? Bọn chúng rõ ràng là đang ỷ có chỗ dựa nên mới bắt nạt một người lẻ loi như em đây mà?”

Trần Sương Nhi hết cách đối phó với Giang Y Y nên định mượn tay của gã đàn ông đầu hói đi xử lý Hoàng Tử Hiên. Trong nhận thức của cô ta, gã đàn ông đầu hói chắc chắn có nhiều tiền hơn Hoàng Tử Hiên.

Quả nhiên, gã đàn ông đầu hói vừa nghe vậy đã nổi giận, ông ta chán ghét nhìn Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Ai bảo cô không có chỗ dựa đấy, nhóc con, ra ngoài chơi đi, nhiều cô gái như vậy, cậu không sợ hư thận à.”

“Không cần ông lo lắng chuyện này, thận của anh ta vẫn còn khỏe lắm.” Trương Tiểu Lệ vừa nói vừa khoác tay Hoàng Tử Hiên, hơn nữa còn bắn cho Lê Mỹ Gia một ánh mắt.

Lê Mỹ Gia hiểu ý, vừa cười vừa ôm cánh tay Hoàng Tử Hiên từ bên còn lại, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Hạ Mạt, Giang Y Y và Bạch Phi Nhi ngồi cách Hoàng Tử Hiên một người nên có muốn phối hợp cũng không được, tuy nhiên các cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Trương Tiểu Lê, trên mặt lập tức lộ ra vẻ gã đàn ông đầu hói không cần bận tâm, các cô đều vô cùng thỏa mãn.

Nam nữ đồng thời dùng hành động hoặc ánh mắt để trả lời câu hỏi của gã đàn ông, điều này khiến trong lòng gã đầu hói nổi lên một ngọn lửa ghen ghét. Lúc này, không riêng gì ông ta mà những vị khách nam đi tới ngoài phòng bao đều nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị. Năm mỹ nữ tuyệt sắc lại còn ở chung hòa hợp đến như vậy, bọn họ chỉ có một câu hỏi muốn thỉnh giáo, sao có thể làm như vậy được hay thế?

Hoàng Tử Hiên rất hưởng thụ ánh mắt ghen tị hâm mộ của mấy tên đàn ông kia, sau đó còn không sợ làm người ta tức chết mà nói một câu: “Hết cách rồi, do tôi đẹp trai quá thôi.”

Mọi người: “…”

“Nhóc con, cậu cũng to gan lắm.” Sắc mặt của gã đầu hói không được tốt cho lắm, lòng tự ái của ông ta chưa từng bị đả kích nghiêm trọng đến như vậy.

“Tôi cảm thấy tôi đã khiêm tốn lắm rồi, không thì tôi đã không ngồi trong phòng bao, chẳng phải khi ngồi bên ngoài thì tôi sẽ càng có thể khoe bạn gái của tôi hơn sao.” Trên mặt Hoàng Tử Hiên còn đầy vẻ ‘Ai bảo ông đạp cửa người ta làm chi’.

Khóe miệng gã đàn ông đầu hói giật một cái, cuối cùng cạn lời.