Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 237




“Cục trưởng, kết quả bên này của tôi cũng có rồi, thực phẩm và gia vị khác cũng rất an toàn, không có bất cứ thứ gì quá hạn hay hàng giả kém chất lượng, đều có thể yên tâm dùng.” Một kiểm nghiệm viên cũng ra khỏi phòng bếp, tới báo cáo.

“Cục trưởng Triệu, cục trưởng Triệu, giấy phép kinh doanh cũng đã điều tra xong, hoàn toàn chân thực, tuyệt đối không phải giấy phép giả. Giấy phép này đã được làm vào hai mươi năm trước, mỗi năm cục công thương đều có bản ghi chép lại kiểm tra chất lượng. Từng nhân viên ở khoa vệ sinh cục công thương đều sẽ đến kiểm tra chất lượng một lần, tất cả đều là biên bản tốt.” Người của cục công thương cũng quay lại báo cáo.

Nghe thấy ba người lần lượt đưa ra kết quả, sắc mặt của hai ba con Giang Ngư Hỏa và Bạch Phi Phi đều vui vẻ. Điều này thật tốt quá, có hai người có uy tín nhất ngành nghiệm chứng, không cần sợ chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh nữa rồi.

Sau khi những thực khách khác nghe thấy kết quả như vậy thì cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thứ nhất là đảm bảo rằng cửa hàng này hoàn toàn không có vấn đề gì cả, thứ hai là sau này cũng không lo không có chỗ ăn sủi cảo nữa rồi. Dù sao nếu như cửa hàng này thật sự có vấn đề về vệ sinh, bọn họ lại phải rầu rĩ về vấn đề ăn uống rồi.

Rầm!

Sauk hi nghe xong báo cáo, Triệu Quốc Thành vỗ mạnh lên mặt bàn, quát với tiểu đội cảnh sát kia: “Hay cho mấy thứ chó các anh, thân là cảnh sát, chẳng những không vì dân phục vụ mà còn giúp kẻ gian hãm hại người dân. Tôi thấy là mũ cảnh sát trên đỉnh đầu của các anh mang đủ rồi đấy!”

Mấy tên cảnh sát bị tiếng rống của Triệu Quốc Thành dọa sợ thiếu chút nữa đã quỳ xuống, run rẩy hoàn toàn không dám biện minh. Bọn họ chỉ xin Triệu Quốc Thành đừng cắt đi công việc ổn định của bọn họ, cho dù có tống cổ bọn họ đi làm cảnh sát giao thông thì sao cũng được hết.

Triệu Quốc Thành tức giận không nhẹ, sau khi phẫn nộ rống lên với bọn họ một lúc, ngược lại ông ta hỏi: “Cậu Hoàng, cậu xem nên xử lý mấy tên này như thế nào mới phải?”

Nhìn thấy Triệu Quốc Thành  cung kính với Hoàng Tử Hiên như thế, cục trưởng Triệu giật mình liếc nhìn Hoàng Tử Hiên một cái. Mới vừa rồi ông ta đã chú ý tới thanh niên này rồi, chỉ là khó mà có thể hỏi thân phận của anh ngay lúc đó. Giờ phút này thấy Triệu Quốc Thành  như thế, ông ta lại càng tò mò đến cực độ.

“Ha ha, đây là chuyện của cục cảnh sát các ông, hỏi một người ngoài như tôi thì sao mà được. Nên xử lý như thế nào thì xử ký như thế ấy đi, trái lại thì người có ý đồ đến gây rối kia, cũng cần phải dạy dỗ lại tử tế một chút.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.

“Phải phải phải, tôi nhất định sẽ bảo cấp dưới dạy dỗ hắn tử tế một phen.” Triệu Quốc Thành  nói với viên cảnh sát mà mình dẫn đến, phân phó nói: “Trước tiên dẫn tất cả bọn họ về cục thành phố, lại thông báo đến thủ trưởng của bọn họ đến cục thành phố chờ tôi.”

Các viên cảnh sát trả lời một tiếng vâng, lập tức dẫn mấy hết cảnh sát kia, kể cả người đàn ông kia đi.

“Cục trưởng, vậy chúng tôi cũng đi đây.” Hai kiểm nghiệm viên thấy không còn chuyện gì nữa, cũng xin từ biệt.

Triệu Quốc Thành  ừ một tiếng, hai người lập tức theo các cảnh sát quay về cục thành phố.

“Được rồi, các người cũng giải tán đi. Sau này không phải nghe thấy gió thì nhất định sẽ mưa, cũng là người trưởng thành cả rồi, phải có chút sức phán đoán của bản thân, đừng có ai nói cái gì cũng tin theo.” Triệu Quốc Thành  lại nói với một đám thực khách.

Cục trưởng cũng lên tiếng rồi, các thực khách không dám ở lại nữa, nhanh chóng giải tán ai về nhà nấy.

Trong cửa hàng nhỏ lập tức trở nên yên tĩnh, lúc này Triệu Quốc Thành  mới ân cần nói: “Cậu Hoàng, cậu còn chưa ăn xong mà phải không, tôi bảo người ta sắp xếp lần nữa một chút, chúng ta cùng ăn nhé?”

Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói: “Thôi, tôi vẫn thích ăn sủi cảo hơn, cơm canh đạm bạc rất tốt.”

“Vậy tôi sẽ cùng ăn sủi cảo với cậu Hoàng.” Triệu Quốc Thành  lập tức nói.

“Ông ăn sủi cảo cái gì, những người ban nãy không cần trở về giải quyết ngay à?” Hoàng Tử Hiên trừng mắt liếc ông ta một cái. Ông có phân biệt được hay không vậy, ông chủ cũng bị thương, ai mà có lòng dạ làm sủi cảo cho ông ăn chứ.

Triệu Quốc Thành  vừa thấy Hoàng Tử Hiên trừng mắt, lập tức hiểu ra. Người ta anh hung cứu mỹ nhân, còn phải phát triển đến bước kế tiếp mà. Nếu có người ngoài, chắc chắn là không tiện.

“Hi hi, vậy cậu Hoàng, tôi trở về xử lý chuyện trước, chờ cậu có thời gian rảnh rồi thì tôi lại mời cậu ăn cơm nhé.” Tiệu Quốc Thanh cho Hoàng Tử Hiên một ánh mắt thấu hiểu, cười nói.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên, ánh mắt này của Triệu Quốc Thành  có phải có hiểu lầm gì đó rồi hay không vậy.

Triệu Quốc Thành  cũng không nói chuyện gì khác nữa, kéo cục trưởng Triệu nhanh chóng rời khỏi.

Cục trưởng Triệu bị kéo xềnh xệch ra khỏi cửa tiệm, vừa ra thì nhanh chóng bỏ tay Triệu Quốc Thành  ra: “Cục trưởng Triệu, cậu thanh niên kia là ai vậy, sao ông khép nép với cậu ta thế.”

“Haizz… Ông nhỏ tiếng chút, ông không muốn cái chức trên đầu nữa hả.” Triệu Quốc Thành  căng thẳng dùng tay ra hiệu bảo ông ta nhỏ giọng lại, kéo ông ta đến một bên, ghé tai nói thầm liến thoắng một phen.

Cục trưởng Triệu nghe xong thì ánh mắt lập tức xoay tròn một vòng: “Cái gì chứ! Bảo quốc Huân chương!”

“Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, có muốn tôi mua cho ông cái loa để ông quát một lúc hay không vậy.” Triệu Quốc Thành  bụm miệng cục trưởng Triệu một phen, nói.

Lúc này cục trưởng Triệu mới ý thức được tông giọng của mình quá lớn, vội vàng đè thấp giọng, hỏi: “Sao cậu ta lại có Bảo quốc Huân chương? Không phải nói Bảo quốc Huân chương đã biến mất từ lâu rồi hay sao?”

“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai. Đến bây giờ tôi cũng không biết thân phận của cậu ta nữa là. Tất cả hệ thống đều không điều tra được thân phận của cậu ta, còn phải bí mật hơn so với bí mật tối cao ấy. Đối mặt với một người như vậy, cung kính chút chỉ có đúng chứ không sai đâu.” Mặt Triệu Quốc Thành  trắng không còn chút máu liếc ông ta một cái, nói.

Cục trưởng Triệu nghe thế thì liên tục gật đầu tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, ông nói rất đúng, cung kính chút không sai. Tuy là Bảo quốc Huân chương cự kỳ ít xuất hiện, nhưng bên trên cũng không hề truyền lệnh xuống là hủy bỏ mệnh lệnh đặc quyền của Bảo quốc Huân chương. Vậy chứng mình đặc quyền của Bảo quốc Huân chương vẫn còn như cũ, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội cậu thanh niên này.”

Triệu Quốc Thanh gật đầu: “Ngày nào ông cụ Yến Kinh kia còn sống, thì ngày đó đặc quyền của Bảo quốc Huân chương vẫn sẽ tồn tại.”

Nghe vậy, đầu óc cục trưởng Triệu chợt lóe lên, thấp giọng phỏng đoán: “Cục trưởng Triệu, tôi nhớ là hình như vị ông cụ Yến Kinh kia cũng họ Hoàng. Chẳng lẽ cậu thanh niên này có quan hệ gì đó với ông cụ kia?”

“Suy đoán mà ông nói này, ngay từ đầu tôi cũng đoán như vậy. Nhưng mà dưới gối ông cụ đó chỉ có một đứa cháu trai thôi, bây giờ đứa cháu kia của ông ta còn đang ở một nơi không thể ra được, càng không thể nào có đời sau. Cho nên có lẽ là không có quan hệ gì, có thể chỉ là trùng hợp đi. Dân số Trung Quốc đông như vậy, người có họ trùng nhau nhiều vô số kể, chúng ta vẫn nên đừng đoán lung tung nữa. Chuyện ở khía cạnh đó không phải là chuyện mà chúng ta có thể điều tra ra được.” Triệu Quốc Thành  nói mang theo sự nhắc nhở.

Cục trưởng Triệu nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Ông nói phải cục trưởng Triệu, trong cục của tôi còn có việc, tôi sẽ không hàn huyên nhiều với ông nữa, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện.”

Sau đó cục trưởng Triệu liền lên xe, Triệu Quốc Thành  lại nhìn về phía quán sủi cảo phía sau lưng một cái, lúc này cũng mới lên xe rời đi.

Lúc này trong quán sủi cảo, chỉ còn lại bản thân Hoàng Tử Hiên đang đối mặt với ba người là hai ba con Giang Ngư Hỏa và Bạch Phi Phi. Hoàng Tử Hiên gãi đầu nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn thì không cần đâu, nếu nhất định muốn cảm ơn, vậy thì cho tôi bát sủi cảo nữa đi.”

Bạch Phi Phi khì một tiếng bật cười.

Giang Y Y thì lại trợn mắt nói: “Ai nói là muốn cảm ơn anh chứ. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không phải là chuyện nên làm à?”

Khóe miệng của Hoàng Tử Hiên nhếch lên, nói rất đúng rất hợp tình hợp lý nha.

“Y Y!” Giang Ngư Hỏa trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, vội vàng đứng lên chắp tay nói: “Cậu thanh niên, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ con gái tôi, lại giúp chúng tôi giải quyết phiền phức, bằng không con gái và cái cửa hàng này cũng không giữ được nữa. Nếu cậu thích ăn sủi cảo mà tôi gói, có ăn mười bát cũng không vấn đề gì.”

“Ba à ba đừng để ý đến anh ta. Ba cũng bị thương rồi, còn gói sủi cảo cái gì chứ. Hôm nay không bán nữa, con đưa ba về nghỉ ngơi.” Giang Y Y vội ngăn cản nói.

“Không phải là bị thương nghiêm trọng gì, không sao mà.” Giang Ngư Hỏa xua tay trấn an nói.

Giang Y Y thấy ba khăng khăng muốn đi làm sủi cảo cho Hoàng Tử Hiên, thì tức giận trừng mắt về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên éc một tiếng, nhanh chóng nói: “Ông chủ Giang. Ban nãy là tôi nói chơi thôi, ông không cần vội, sắc trời không còn sớm nữa, tôi cũng phải về nhà rồi.”

“Đúng vậy đó cha, ba ngồi một lúc đi, con tiễn anh ta, chờ lát nữa con lại đưa ba về nhà.” Giang Y Y tranh thủ thời cơ ngay, lập tức chạy tới đẩy Hoàng Tử Hiên ra ngoài cửa.

Hoàng Tử Hiên bị Giang Y Y nửa đẩy nửa kéo ra ngoài cửa, dở khóc dở cười nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô còn không thể đối xử tốt với tôi một chút hay sao.”

“Anh đừng cho là tôi không biết anh có mục đích gì nhé.” Giang Y Y hừ một tiếng, nói.

“Tôi có mục đích gì?” Hoàng Tử Hiên bày ra vẻ mặt “Sao tôi không biết vậy”.

“Bớt giả bộ đi, có phải anh vừa ý Phi Phi nhà chúng tôi rồi hay không? Tôi cảnh cáo anh, cách Phi Phi xa một chút. Nếu như để tôi biết anh tiếp cận Phi Phi, tôi nhất định sẽ làm thịt anh.” Giang Y Y nói xong thì bày nhuyễn khiếm trong tay ra cảnh cáo.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, anh vừa ý Bạch Phi Phi? Chuyện lúc nào vậy, tại sao chính anh cũng không biết thế?

Dường như là Giang Y Y đã hiểu lầm rồi, Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất hài hước, cũng không muốn giải thích. Anh giương tay bắt lấy cổ tay cô ấy, muốn nhìn kỹ nhuyễn kiếm trong tay cô ấy.

“Làm cái gì, buông tay. Anh cái tên cầm thú lưu manh này, tôi và Phi Phi, một người anh cũng đừng nghĩ tới.” Giang Y Y ra sức giãy dụa nói.