Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 230




Giang Y Y thấy thắt lưng nóng rực, hung dữ trừng Hoàng Tử Hiên một cái: “Bỏ tay anh ra mau.”

“Nếu như cô bảo đảm không động đậy nữa, tôi sẽ bỏ. Nếu không cô cứ mãi va vào va ra như thế, tôi không nhịn nổi đâu.” Hoàng Tử Hiên thấp giọng nói.

“Tôi…” Lúc Giang Y Y vừa muốn hỏi Hoàng Tử Hiên đang nói ý gì vậy thì sau lưng đột nhiên bị chọc một cái. Ngay sau đó phía trước đột nhiên dính sát vào người Hoàng Tử Hiên.

Soạt!

Mặt Giang Y Y lập tức đỏ bừng. Mặc dù cô chưa trải sự đời nhưng cũng không ngu ngốc, cô vẫn rất rõ cấu tạo cơ thể nam nữ nha. Vì vậy cô lập tức hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Hoàng Tử Hiên.

“Anh, anh lưu manh!” Giang Y Y càng muốn nỗ lực tách khỏi người Hoàng Tử Hiên, nhưng người xung quanh cứ chen chật cứng, hại cô không thể di chuyển nổi.

“Em gái, đây chỉ là phản ứng bình thường của một người đàn ông bình thường thôi. Nếu như không có phản ứng này, vậy chỉ có thể nói lên hai điều. Thứ nhất, tôi là gay, thứ hai, cô không có sức hấp dẫn.” Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ vô tội giải thích.

Giang Y Y quả thực cạn lời rồi, cô trừng anh một cái: “Nói vậy thì tức là tôi còn phải cảm ơn anh cảm thấy tôi đủ hấp dẫn sao?”

“Không cần cảm ơn, sức hấp dẫn của cô vốn rất tốt.” Hoàng Tử Hiên trưng ra gương mặt đàng hoàng nói.

“Mặt anh cũng đủ dày đấy!” Giang Y Y nghiến răng nghiện lợi đáp.

“Ít ra tôi cũng là một người tốt nha. Với cái IQ của cô thì tôi có thể lừa cô lên giường cả chục lần rồi, nhưng tôi không hề làm thế. Điều này nói lên rằng tôi ngoài hơi mặt dày ra thì cũng không xấu xa gì. Cô có muốn suy nghĩ một chút về việc tìm tôi làm bạn trai không?’ Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười nói.

“…” Giang Y Y choáng rồi, cô đau đầu ôm trán nói: “Đừng nói nữa, để tôi yên lặng đi.”

Hoàng Tử Hiên ngoan ngoãn ồ một tiếng rồi lặng lẽ câm mồm. Có điều khóe môi anh vẫn giương lên một nụ cười xấu xa. Rất hiển nhiên, đối với anh, trêu chọc Giang Y Y là một việc vô cùng thú vị.

Cứ như vậy qua vài trạm, Giang Y Y cuối cùng cũng nghe thấy thông báo đến nơi. Cô vội vã đi trước chen ra khỏi đám đông, cũng không xem Hoàng Tử Hiên có theo kịp hay không mà phi như bay ra khỏi tàu. Chỉ là sau một lúc, mặt cô lại càng đỏ hơn.

“Cô rất nóng sao?” Hoàng Tử Hiên đi theo sau, rõ ràng biết rồi vẫn cố hỏi.

Giang Y Y căn bản không muốn để ý đến anh, tức phì phò đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm.

Sau khi ra khỏi trạm, Giang Y Y dẫn theo Hoàng Tử Hiên rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đi đến một con đường tấp nập.

Đi qua một con đường, cuối cùng Giang Y Y mới dừng lại trước một quán sủi cảo.

“Cô mời tôi ăn sủi cảo sao?” Hoàng Tử Hiên đi theo vào, cả mặt tràn ngập thất vọng.

“Anh không ăn sủi cảo sao? Vậy thì còn có mì, vằn thắn, bánh trôi nước, tha hồ chọn.” Giang Y Y quay đầu nói.

“Không còn gì khác sao?” Hoàng Tử Hiên buồn bực nói.

“Chỉ có thế, không ăn thì thôi.” Giang Y Y mới không thèm chiều anh.

Hoàng Tử Hiên hầy một tiếng, thỏa hiệp mà nói: “Được thôi, sủi cảo thì sủi cảo, dù sao cũng lâu rồi tôi chưa ăn.”

“Tự anh tìm chỗ ngồi đi, tôi đi cất đồ, lát nữa tìm anh sau.” Giang Y Y nói xong liền đi qua đống bàn ghế, bước vào bên trong.

Hoàng Tử Hiên ngốc lặng, tình huống gì đây. Thấy dáng vẻ quen nẻo quen cửa của Giang Y Y, đây không phải là quán sủi cảo của nhà cô ấy chứ.

Đúng lúc anh đang nghi ngờ thì trong tầm mắt xuất hiện một người quen. Hoàng Tử Hiên nhìn kĩ lại, em gái bưng khay từ trong bếp đi ra, đang lên món ăn cho khách kia không phải là Bạch Phi Nhi sao?

Thấy Bạch Phi Nhi đeo tạp dề bận tới bận lui thì Hoàng Tử Hiên liền chắc chắn, cái quán này không phải của nhà Giang Y Y thì cũng là của nhà Bạch Phi Nhi. Sâu trong lòng anh lại càng buồn bực, Giang Y Y này cũng quá keo kiệt rồi. Mình giúp cô một việc lớn như vậy mà cô chỉ mời mình ăn sủi cảo để báo đáp, lại còn là quán nhà không mất tiền nữa.

Sao mà lại keo kiệt hơn cả Hạ Mạt vậy, lần trước Hạ Mạt tốt xấu gì cũng mời anh ăn mì hải sản nha.

“Hoàng Tử Hiên?” Bạch Phi Nhi bận rộn xong liền ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đứng trong quán. Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, không dám chắc hô một tiếng.

“Ừ, cô không nhìn nhầm đâu, chính là tôi.” Hoàng Tử Hiên bất lực gật đầu, ngồi xuống một chiếc bàn gần nhất.

Bạch Phi Nhi thấy thật sự là Hoàng Tử Hiên, vội đi tới hỏi: “Sao anh lại đến đây? Muốn ăn cơm sao?”

“Ừ, Giang Y Y bảo muốn mời tôi ăn sủi cảo. Quán này của ai vậy?” Hoàng Tử Hiên mở miệng nói.

Bạch Phi Nhi nghe thấy lời này liền ngây người. Cô thấy rất kì lạ, tối qua Giang Y Y vẫn còn liên mồm muốn đánh muốn chém Hoàng Tử Hiên, hôm nay sao lại có thể mời người ta ăn cơm chứ? Quan trọng là sao hai người này lại gặp lại nhau? Hôm nay không phải Giang Y Y bận đi quay phim sao?

Từng nghi ngờ liên tiếp xẹt qua trong đầu, Bạch Phi Nhi cũng ngại hỏi Hoàng Tử Hiên, bèn để nghi vấn sang một bên, nói: “Là của nhà Y Y, tôi tan làm thì đến giúp đỡ một chút. Y Y đâu rồi?”

Quả nhiên đoán đúng rồi, thật sự là quán nhà Giang Y Y.

Hoàng Tử Hiên bất lực lắc đầu, chỉ vào bên trong rồi nói: “Cô ấy nói đi cất đồ rồi.”

Bạch Phi Nhi vừa nãy bận rộn trong bếp, không hề thấy Giang Y Y đi qua, nghe vậy liền cười nói: “Vậy trước hết anh nghĩ xem nên ăn sủi cảo gì đi. Sủi cảo nhà Y Y rất ngon đấy, vỏ và nhân đều làm thủ công hết. Trong khu này quán rất nổi tiếng, không ít người nghe danh mà đến ăn đó.”

“Ồ?” Đuôi lông mày Hoàng Tử Hiên nhếch lên, có chút hứng thú. Anh liếc mắt nhìn thực đơn lớn trên tường rồi hỏi: “Sủi cảo nhân nào được nhiều người ăn nhất?”

“Nếu là sủi cảo nhân thịt thì nhân thịt lợn cải thảo và nhân thịt bò cần tây đều rất được ưa chuộng. Còn nếu là sủi cảo chay thì trứng gà lá ngải và trứng gà rau hẹ đều rất ngon. Anh muốn ăn nhân thịt hay là nhân chay?” Bạch Phi Nhi nghiêm túc giới thiệu.

Vừa nghe đến trứng gà rau hẹ, Hoàng Tử Hiên liền lập tức lắc đầu. Anh hoàn toàn không cần bổ thận tráng dương thêm nữa, nếu không sẽ bạo phát mà chết đó. Anh liền nói: “Trứng gà rau hẹ thì bỏ đi, ba loại kia mỗi loại một chút.”

Bạch Phi Nhi còn tưởng anh hoàn toàn không ăn nhân chay cơ, cô gật đầu đáp: “Được, vậy anh đợi chút, tôi đi làm cho anh.”

“Tôi muốn ăn sủi cảo do chính tay Giang Y Y gói cơ. Cô ấy mời tôi ăn cơm, sao có thể không có chút thành ý chứ.” Hoàng Tử Hiên vội yêu cầu.

Bạch Phi Nhi che miệng cười rồi nói: “Được thôi, tôi đi bảo Y Y làm cho anh.”

Nói rồi cô liền đi tìm Giang Y Y.

Giang Y Y vừa đặt balo xuống, đi vệ sinh xong liền thấy Bạch Phi Nhi. Bạch Phi Nhi vội vã kéo cô dò hỏi sao lại gặp lại Hoàng Tử Hiên.

Thế là Giang Y Y dùng dăm ba câu khái quát lại chuyện ngày hôm nay ở thôn trang Phong Ba rồi nói: “Cho nên bây giờ mình đã hứa rồi, thì phải mời anh ta ăn cơm.”

“Trời ạ, người ta giúp cậu việc lớn như vậy thì cậu cũng phải mời người ta bữa cơm đàng hoàng chứ.” Bạch Phi Nhi vừa nghe nói Hoàng Tử Hiên giúp Giang Y Y làm nữ chính liền cảm kích nói.

“Mình sẽ không lãng phí tiền đâu, tiết kiệm tiền mua đồ ăn ngon cho Noãn Noãn còn hơn.” Giang Y Y ôm lấy Bạch Phi Nhi nói: “Phi Nhi, lần này cuối cùng mình cũng được làm nữ chính rồi. Quản lý Lý còn nói sẽ cho thêm mình ít thù lao, nói thế nào cũng phải mấy vạn đấy. Đợi tiền đến tay chúng ta liền đưa Noãn Noãn đi khám mắt.”

“Y Y, mình biết cậu thương Noãn Noãn. Nhưng mà Noãn Noãn vẫn còn nhỏ, chúng ta vẫn còn thời gian chậm rãi điều trị. Nhưng chú Giang tuổi đã cao rồi, cũng không thể để chân chú ấy cà nhắc mãi. Khoản tiền lần này cậu kiếm được, chúng ta đưa chú Giang đi khám chân trước đi.” Bạch Phi Nhi nói.

Nhắc đến vết thương ở chân bố mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Y Y trầm xuống, thở dài não nề nói: “Chân của bố mình chữa không nổi đâu, vẫn là đưa Noãn Noãn đi khám mắt đi.”

“Trước kia chữa không nổi là do y học chưa phát triển. Bây giờ y học tiến bộ nhiều rồi, chúng ta thử lại đi, nói không chừng sẽ có cách đó.” Bạch Phi Nhi khích lệ.

Giang Y Y rất rõ rằng chân của bố mình không thể chữa được. Vết thương đó không phải là thương tích bình thường mà là thương do võ. Y thuật có giỏi đến mấy cũng chưa chắc chữa được. Nhưng mà cô cũng không muốn đả kích thành ý của Bạch Phi Nhi, liền nói: “Ừm, đến lúc đó mình đưa cả bố mình và Noãn Noãn đi.”

Nghe thấy Giang Y Y vẫn không quên Noãn Noãn, trong lòng Bạch Phi Nhi vô cùng áy náy. Cô và Noãn Noãn quả thực đã liên lụy đến nhà họ Giang rồi. Nếu như không phải vì cô thì với việc kinh doanh ở quán sủi cảo của ba người nhà họ Giang, không giàu có nổi thì cũng sẽ không túng quẫn như bây giờ.

Vừa thấy nét mặt Bạch Phi Nhi tràn ngập sự áy náy thì Giang Y Y liền biết cô lại nghĩ ngợi linh tinh rồi, cô vội nói: “Được rồi được rồi, mình phải mau chóng ra ngoài hầu hạ vị tổ tông kia đây. Nếu không anh ta lại nói mình thiết đãi không chu đáo.”

Bạch Phi Nhi nghe vậy bật cười, nói: “Vị tổ tông của cậu đã gọi món rồi. Anh ta nói muốn ăn sủi cảo chính tay cậu gói cơ.”

“Đúng thật là tổ tông tám đời mà.” Giang Y Y phàn nàn nói. Nhưng cô cũng không còn cách nào cả, lẩm bẩm đi vào trong bếp. Ai bảo cô nợ người ta một ân tình đâu.

Bạch Phi Nhi lắc đầu, trong lòng nghĩ Giang Y Y lần này đúng là gặp phải oan gia rồi.

Trong thời gian đợi sủi cảo lên, Hoàng Tử Hiên liền tách lạc trên đĩa cho vào miệng. Đợi mãi đến khi lạc trên đĩa quá nửa đã vào bụng anh, Giang Y Y mới bưng sủi cảo lên.