Bốp!
Lê Mỹ Gia đứng phắt dậy, dang tay cho Nghiêm Thái Dung một cái tát qua bàn làm việc, toàn bộ phòng làm việc vang lên một tiếng bạt tai vang dội.
Trên mặt của Nghiêm Thái Dung lập tức hiện lên dấu năm ngón tay, bị Lê Mỹ Gia đánh cho ngơ nhác.
“Tôi nói cho bà biết một lần cuối cùng, đừng có làm nhục mẹ tôi, bà không xứng.” Giọng nói của Lê Mỹ Gia lạnh giống như băng lạnh nơi địa ngục, nhiệt độ trong phòng làm việc cũng hạ xuống theo, cứ như hầm băng vậy.
Chu Tử không nhịn được mà rùng mình một cái, cô ấy cũng đã theo Lê Mỹ Gia được nhiều năm. Mỗi lần nhắc tới mẹ cô, Lê Mỹ Gia đều rất khó khống chế được tâm trạng. Nghiêm Thái Dung lại cứ khăng khăng đụng vào họng súng, đúng là muốn chết.
“Cô dám đánh tôi? Lê Mỹ Gia, cô lại dám đánh tôi! Trong mắt cô có còn người bên trên như tôi nữa không?” Ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, Nghiêm Thái Dung mới phản ứng lại, ôm mặt thét to.
“Cút!” Lê Mỹ Gia chỉ một ngón tay về phía cửa: “Trước khi tôi thay đổi chủ ý, cầm những tấm hình này rồi cút đi.”
Nhìn thấy trong ánh mắt Lê Mỹ Gia tràn đầy lửa giận, Nghiêm Thái Dung thật sự hơi sợ hãi. Bà ta vẫn chưa chắc chắn những tấm hình này có thể kiểm nghiệm ra thật giả hay không, bây giờ mà chọc giận Lê Mỹ Gia thì đúng là không phải cử chỉ sáng suốt. Vì vậy bà ta không dám nói thêm nửa chữ nữa, cầm ảnh chụp đi ngay.
Nghiêm Thái Dung vội vã đi ra ngoài, đóng cửa lại đánh sầm một tiếng. Nghe thấy một tiếng sầm, cả người Lê Mỹ Gia giống như quả cầu da xì hơi, đặt mông ngồi liệt ở trên ghế, trong ánh mắt lấp lánh ánh lệ.
“Mỹ Gia, cậu đừng nghe bà ta nói bậy. Bà ta cố ý chọc giận cậu thôi.” Chu Tử thấy vậy vội vàng khuyên lơn.
Lê Mỹ Gia hít thở sâu một hơi, nén nước mắt, ừ một tiếng rồi hỏi: “Bên văn phòng thám tử Hắc Miêu vẫn chưa tra ra điều gì sao?”
Chu Tử suy nghĩ một lát, lựa chọn từ ngữ rồi nói: “Tạm thời vẫn chưa có tình hình mới nhất.”
“Rốt cuộc là văn phòng thám tử này làm ăn cái gì không biết? Tra tới tra lui chỉ tra được chút tin tức vô dụng đó, chẳng có tác dụng gì cả.” Lê Mỹ Gia vừa nghe lại không có tin tức thì cơn tức lại dâng lên.
“Mỹ Gia, cậu đừng nóng lòng. Dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước rồi, điều tra rất mất thì giờ. Như vậy đi, vừa hay mấy ngày nay Kim Kỵ Dung ở Long Thành, ngày mai mình hẹn anh ta ra gặp mặt, gây chút áp lực cho anh ta.” Chu Tử vừa thấy Lê Mỹ Gia phát hỏa thì vội vàng trấn an.
Lê Mỹ Gia siết chặt tay rồi lại lần nữa hít thở sâu một hơi, bình phục tâm trạng một lúc lâu mới đè nén được tâm trạng, nói: “Trước tiên làm xong đề án của cuộc họp hội đồng quản trị đi đã, cậu đã giúp mình hẹn chủ tịch Uông chưa?”
“Hẹn xong rồi, trưa mai cùng cơm trưa, chỗ cũng đã đặt xong.” Chu Tử vội vàng nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu: “Mấy ngày nay cực khổ thêm một chút, đợi ngày mốt mở cuộc họp hội đồng quản trị sẽ cho cậu nghỉ một ngày.”
“Mình không sao, cậu mới nên chú ý nghỉ ngơi ấy. Những tấm hình kia thật sự không kiểm nghiệm được thật giả ư?” Chu Tử hỏi.
“Yên tâm đi, Hoàng Tử Hiên nói không kiểm nghiệm được thì chắc chắn không kiểm nghiệm được.” Lê Mỹ Gia nói chắc nịch.
Chu Tử nghe vậy bèn cười: “Cậu tin tưởng anh ta như vậy à?”
“Ừ, mình tin tưởng anh ấy.” Lê Mỹ Gia không giấu giếm, hơn nữa cô cũng không cần giấu giếm ở trước mặt Chu Tử. Đã thích tức là đã thích, không có nghĩa bạn không nói không thừa nhận thì người khác sẽ không nhìn ra. Người thông minh giống như Chu Tử, có lẽ đã nhìn ra từ lúc chính mình vẫn còn chưa nhận ra rồi, vậy thì mình còn già mồm gì nữa.
Nghe thấy Lê Mỹ Gia sảng khoái thừa nhận như vậy, Chu Tử kinh ngạc một chút: “Anh ta đê tiện như thế, cậu bị thu hút ở chỗ nào chứ?”
“Hả?” Lê Mỹ Gia cẩn thận suy nghĩ về câu hỏi này, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Có lẽ chính là vẻ đê tiện này đấy, dù sao ngoại trừ đê tiện ra thì anh ấy chẳng có chỗ gì đặc biệt cả.”
Thái dương Chu Tử giật giật, yếu ớt hỏi: “Mình có thể nói khẩu vị thật… đặc biệt không?”
“Ha ha…” Lê Mỹ Gia bất giác bị chọc trúng huyệt cười, tâm trạng bị Nghiêm Thái Dung làm hỏng lúc trước đã tốt trở lại.
Chu Tử hiếm khi thấy cô cười vui vẻ như thế, nghĩ thầm ai nói ngoại trừ đê tiện ra, Hoàng Tử Hiên không có ưu điểm khác, tối thiểu anh còn có thể phục vụ cho Lê Mỹ Gia hài lòng mà.
…
Nghiêm Thái Dung cất tấm hình khiếm nhã từ chỗ Lê Mỹ Gia, một đường lảo đảo nghiêng ngả đi xuống thang máy, lên xe rồi vội vàng lái ra khỏi bãi đỗ xe. Vừa rời khỏi phạm vi của tập đoàn Thịnh Thế, bà ta lập tức gọi điện thoại cho Lê Long Phi.
Đêm hôm qua Lê Long Phi chơi quá khuya, đến bây giờ vẫn còn ở trên giường. Sau khi bị Nghiêm Thái Dung mắng một trận cho tỉnh lại trong điện thoại thì vội vàng hỏi bà ta đã xảy ra chuyện gì. Nghiêm Thái Dung không nói năng gì mà chỉ bảo anh đi ra gặp mình.
Lê Long Phi chơi bời thì chơi bời thật nhưng lệnh của mẹ thì vẫn răm rắp nghe theo, vội vàng bò dậy từ trên giường, lấy tốc độ nhanh nhất mà vệ sinh cá nhân rồi lái xe đi gặp Nghiêm Thái Dung.
Dọc theo đường đi gặp mấy cái đèn đỏ, Lê Long Phi mới lấy tốc độ nhanh nhất đi tới quán cà phê mà Nghiêm Thái Dung nói, lên lầu không đợi nhân viên phục vụ hỏi đã tự đi vào phòng bao mà Nghiêm Thái Dung đặt.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì thế?” Vừa tiến vào nhìn thấy Nghiêm Thái Dung sắc mặt tái nhợt, Lê Long Phi sợ hãi hỏi.
“Đóng cửa lại.” Nghiêm Thái Dung trầm giọng nói.
Lê Long Phi vội vàng đóng cửa lại, thận trọng đi tới trước mặt Nghiêm Thái Dung rồi ngồi xuống, cái mông vừa hạ xuống ghế đã thấy dấu năm ngón tay trên mặt bà ta thì nhất thời lại nhảy dựng lên: “Mẹ, mặt mẹ sao vậy? Có phải mẹ cãi nhau với ba con không? Sao mà ông ấy con ra tay đánh mẹ chứ?”
“Ồn ào cái gì, sợ bên ngoài không nghe được sao?” Nghiêm Thái Dung vốn đã đủ đau đầu nhức óc rồi, giờ lại bị con trai ồn ào càng phiền hơn, lườm nguýt anh ta một cái khiển trách.
Lê Long Phi lập tức ngậm miệng lại, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ lại cãi nhau với ba con? Có phải là bởi vì chuyện của tập đoàn không?”
“Ai nói mẹ cãi nhau với ba con, đây không phải là ba con đánh đâu.” Nghiêm Thái Dung đè tay, ý bảo anh ta ngồi xuống.
“Không phải ba con đánh? Thế còn ai có lá gan lớn như vậy mà dám đánh mẹ?” Lê Long Phi càng thêm kỳ quái.
Nghiêm Thái Dung cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ: “Lê Mỹ Gia!”
“Lê Mỹ Gia!” Cái mông vừa mới dính vào ghế của Lê Long Phi lại lần nữa nhấc lên, cả người xù lông: “Con bà nó, Lê Mỹ Gia dám đánh mẹ, nó chán sống rồi. Đi, giờ con dẫn mẹ đi tìm nó tính sổ.”
Nghiêm Thái Dung trừng mắt liếc anh ta một cái.
Lê Long Phi rụt cổ lại, tự giác hạ giọng: “Mẹ, sao mẹ còn có thể bình tĩnh như vậy? Nó đã trèo lên đầu mẹ luôn rồi đấy. Dù cho chúng ta không tìm nó tính sổ thì cũng phải nói cho ba biết việc này. Tốt xấu gì thì mẹ cũng là mẹ kế của nó, nó không tôn trọng mẹ như thế thì chắc chắn ba sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó.”
“Đương nhiên mẹ sẽ không cứ thế quên chuyện này đi, nhưng việc cấp bách là phải giải quyết một chuyện khác trước đã.” Nghiêm Thái Dung oán hận nói.
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc này ư?” Lê Long Phi nghe vậy bèn hỏi.
“Ngồi xuống nói, đừng có la toáng lên như thế.” Nghiêm Thái Dung lại lần nữa đè tay xuống, nói.
Lê Long Phi vâng một tiếng rồi vội vàng ngồi xuống.
Lúc bấy Nghiêm Thái Dung mới lấy xấp hình ra từ trong túi, đoạn đưa cho anh ta: “Con xem trước đi đã.”
Lê Long Phi ngơ ngác nhận lấy: “Đây là g…”
Còn chưa dứt lời đã kẹt ở trong cổ họng, lúc nhìn thấy đôi nam nữ trong ảnh một người là mẹ ruột anh ta, một người là cậu anh ta, cái mông của Lê Long Phi lại một lần nữa nhảy dựng lên khỏi ghế: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ…”
Nói cả nửa ngày cũng khó mà mở miệng, Lê Long Phi quả thực không thể tin vào mắt mình nữa. Mẹ và cậu của anh ta lại quan hệ trái luân thường đạo lý, còn bị chụp cả loại ảnh này!
“Mẹ cái gì mà mẹ, kích động cái gì?” Nghiêm Thái Dung vừa nhìn đã biết anh ta cũng hiểu lầm, tức giận nguýt anh ta một cái.
“Con kích động? Mẹ à, sao mẹ còn bình tĩnh như vậy? Mẹ và cậu, hai người… làm sao hai người có thể có loại quan hệ như vậy? Con, con…” Lê Long Phi cũng thay đổi sắc mặt, tóm lấy tay của Nghiêm Thái Dung, hỏi một cách vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có thể nói thật với con không? Rốt cuộc con có phải con nhà họ Lê không?”
“Lê Long Phi!” Nghiêm Thái Dung hoàn toàn nổi giận, hất tay anh ta ra rồi nói: “Con mắt mù à, không nhìn ra thứ này là giả sao? Dù mẹ có thiếu đàn ông cũng sẽ không tìm cậu con đâu.”
“Hả?” Lê Long Phi kinh ngạc kêu lên: “Cái này là giả?”
Nói rồi lại cầm hình lên lần nữa, tỉ mỉ xem đi xem lại nhưng không nhìn ra điểm nào giống đồ giả. Nếu không phải là mẹ của mình thì có đánh chết anh ta cũng không tin là giả.
“Con có thể nhìn ra là giả không?” Nghiêm Thái Dung đợi con trai nhìn một hồi rồi hỏi.
“Không nhìn ra.” Lê Long Phi quả quyết lắc đầu nói: “Trình photoshop này thực sự quá thật, sợ rằng chỉ có máy chuyên nghiệp mới có thể giám định ra thôi. Mẹ, sao Lê Mỹ Gia lại có những hình này? Cho dù là photoshop thì cũng phải có ảnh chụp gốc của hai người. Tại sao nó có thể có ảnh chụp của mẹ và cậu được?”
Nghiêm Thái Dung nghe vậy thì hận sắt không thành thép nói: “Còn không phải là tại con à?”