Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 109




Hoàng Tử Hiên lại thuận tay rót một chén nước đẩy qua cho Hạ Mạt: “Chuẩn bị những thứ khác cho tốt, đều là đồ tây y thường dùng. Ngân châm chắc chắn bọn họ không có, hơn nữa ngân châm mà tôi muốn cũng không phải ngân châm châm cứu bình thường, để lát nữa tôi đến Trung Dược đường mua một chút là được rồi.”

“Dáng vẻ thế nào? Anh miêu tả cho tôi một chút, tôi bảo Chiêu Đệ đi mua.” Hạ Mạt ngại chuyện gì cũng phải làm phiền Hoàng Tử Hiên, nghe thấy vậy lập tức hỏi lại.

“Không dễ miêu tả, Chiêu Đệ không hiểu đi mua cũng không tốt. Khi tới tôi đã nhìn rồi, gần đây có một phòng khám đông y, không xa lắm, tôi qua đó mua là được rồi.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.

Hạ Mạt nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, lúc này mới gật đầu ừ một tiếng.

Khi hai người đang nói chuyện, thím vương ở bên cạnh lại âm thầm khen ngợi Hoàng Tử Hiên một tiếng. Hiện giờ trong mắt bà ấy, Hoàng Tử Hiên không chỉ là người tốt có lòng nhiệt tình, còn là một người đàn ông đáng giá để Hạ Mạt phó thác chuyện chung thân. Trong lòng bà ấy đang nghĩ đợi khi nào có cơ hội, phải nhắc nhở Hạ Mạt, để cô nắm chặt Hoàng Tử Hiên, đừng để lỡ người đàn ông tốt như vậy.

Bốn người vừa nói chuyện vừa chờ đợi, không lâu sau nhân viên y tế đã quay lại, qua miệng Hạ Mạt, ba người Hoàng Tử Hiên biết được nhân viên y tế này họ Chu, hơn ba mươi tuổi, là y tá trưởng quản lý tầng lầu này. Người Hạ Mạt tìm là lãnh đạo của chị ta, y tá trưởng Chu cũng mơ hồ biết được bối cảnh của Hạ Mạt, nên mới ăn nói cẩn thận, sợ chọc Hạ Mạt không vui như vậy.

“Cô Hạ, đều sắp xếp tốt rồi. Bác sĩ được an bài cho ông Vương chính là chuyên gia nổi tiếng của khoa giải phẫu thần kinh, bây giờ chúng ta lập tức qua đó.” Y tá trưởng Chu bước vào nói.

Hạ Mạt gật đầu, sau đó bốn người đi theo y tá trưởng Chu, được cô ta dẫn đường đi đến phòng khám bệnh.

Phòng khám bệnh là tòa nhà cao nhất của cả bệnh viện, cả hai mươi tầng lầu đều là phòng khám bệnh, tất cả phòng khám bệnh đều nằm trong tòa nhà này. Bọn họ vừa bước vào đã nghe thấy có tiếng ầm ĩ ở phía trước, trong sảnh tiếp khách tầng một có một đám người nhà bệnh nhân đang cãi cọ ầm ỹ giống như đi nhầm vào chợ bán đồ ăn.

Y tá trưởng Chu dẫn bọn họ vào thang máy, đợi một lúc lâu mới đi lên trên, khoa thần kinh nằm trên tầng mười, y tá trưởng Chu đưa giấy hẹn cho y tá trực ban, y ta kia và y tá trưởng Chu rất thân quen, hai người hàn huyên vài câu sau đó y tá kiên để bọn họ vào trong ngồi chờ.

Cả tầng mười đều là phòng khám bệnh của khoa thần kinh, một nửa là thần kinh nội khoa, một nửa là khoa giải phẫu thần kinh. Bác sĩ mà chú Vương muốn khám bệnh là chuyên gia có uy quyền của thần kinh nội khoa, tên là Hồ Gia Hoa, năm nay năm mươi ba tuổi, trên bảng tên ghi sau chức vị chuyên gia là bác sĩ chủ nhiệm, thạc sĩ… Gì đó, nhìn qua có vẻ như rất lợi hại.

Đầy người bệnh ngồi chờ ngoài hành lang, rất khó tìm được vị trí để ngồi xuống. Vất vả chờ đến lúc có người vào khám bệnh, Hạ Mạt nhanh chóng bảo chú thím Vương ngồi.

Rất khó đăng ký khám bệnh ở chỗ Hồ Gia Hoa, y tá trưởng Chu phải thông qua quan hệ mới đăng ký được, cho nên cũng không tiện chen hàng. Hạ Mạt cũng hiểu được việc này, cho nên cũng không yêu cầu khám trước, mà kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi giống các bệnh nhân khác.

“Chuyên gia chó má gì vậy, cũng chỉ là lang băm thôi!”

Đúng lúc mọi người đang chờ đến lượt, thì một tiếng rống giận phát ra từ phòng khám của Hồ Gia Hoa.

Ánh mắt của người trong hành lang gần như đều bị hấp dẫn về phía đó, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ tò mò.

Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt cũng không nhịn được nhìn về phía phòng khám.

“Bác sĩ trong bệnh viện các người đều là lang băm, rõ ràng chính là các người không có bản lĩnh khám ra bệnh của tôi, còn nhất quyết nói tôi không có bệnh. Bây giờ ông còn nói tôi mắc bệnh rối loạn tự trị, có phải sau này ông còn muốn nói tôi bị bệnh tâm thần không?” Trong phòng khám lại truyền ra tiếng gào thét tức giận hơn.

“Anh này, xin anh yên tĩnh chút, cũng bình tĩnh một chút. Giáo sư Hồ là chuyên gia uy tín của khoa thần kinh, ông ấy sẽ không khám sai. Hơn nữa giáo sư Hồ cũng chưa nói anh bị bệnh tâm thần, anh đừng hiểu lầm.” Trợ lý của Hồ Gia Hoa lập tức trấn an.

“Ông ta không nói, nhưng ông ta có ý đó. Tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, tôi sẽ không đi đâu cả.” Giọng nói này vừa phát ra, cửa phòng bệnh đã bị đẩy kêu rầm một tiếng.

Mọi người lập tức nhìn thấy tình hình bên trong, đầu tiên tất nhiên chính là người đàn ông trung niên đẩy cửa làm ầm kia, còn có một người phụ nữ trung niên vẫn luôn lôi kéo anh ta, nhìn qua có vẻ là vợ của đối phương. Mặt khác còn có giáo sư Hồ Gia Hoa, và trợ lý trẻ tuổi của ông ta đang ngồi sau bàn.

“Anh đừng náo loạn, đây là bệnh viện, anh làm ồn như vậy còn ra thể thống gì nữa. Giáo sư Hồ nói, có thể anh bị bệnh liên quan đến thần kinh, không phải là bệnh tâm thần, anh không thể bình tĩnh một chút nghe người ta nói xong sao?”

Người phụ nữ trung niên vừa lôi kéo chồng mình vừa muốn đóng cửa lại.

Người đàn ông trung niên kia tức giận gào lên: “Cô cút đi cho tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã cho rằng tôi bị bệnh tâm thần từ lâu rồi.”

Trong cơn giận dữ anh ta hung hăng đẩy vợ mình một cái, người phụ nữ trung niên kia lập tức bị đẩy ra ngoài, ngã trên nền đất.

Người ngoài hành lang đều bị cảnh ấy làm cho kinh ngạc, những người ngồi dần đều nhanh chóng lui lại.

“Anh làm cái gì vậy? Nếu anh còn sử dụng bạo lực như thế, tôi sẽ gọi bảo vệ.” Trợ lý trẻ tuổi cầm điện thoại bàn lên.

“Dù cậu gọi mười tên bảo vệ lên cũng không có tác dụng gì, nếu hôm nay bệnh viện này không khám ra bệnh của tôi, tôi sẽ dùng một mồi lửa đốt trụi nơi này.” Trên trán người đàn ông trung niên kia nổi đầy gân xanh, bước đến gần cầm lấy điện thoại bàn, hung hăng ném mạnh xuống đất.

Xoạch!

Tiếng điện thoại bàn bị ném vỡ thành hai mảnh, người đàn ông trung niên kia vẫn chưa hết giận, còn hung hăng dẫm đạp thêm vài cái nữa.

“Lo âu, nổi giận nghi ngờ mình có bệnh, đều là triệu chứng của bệnh liên quan đến thần kinh. Anh Trần có thể nói chuyện bình tĩnh chưa? Cho dù anh đập phá hết đồ đạc trong phòng tôi, cũng không giải quyết được vấn đề của anh.”

So với trợ lý của mình, Hồ Gia Hoa điềm đạm hơn nhiều, ông ta chỉ đứng dậy khỏi ghế, sau đó khẽ lui về phía sau một bước.

“Tôi không có gì để nói với ông cả, gọi viện trưởng của các ông tới. Tôi không tin cả cái bệnh viện lớn thế này, lại không có bác sĩ nào nhìn ra được bệnh của tôi. Đừng dùng bệnh liên quan đến thần kinh để lừa dối tôi, sức khỏe của tôi thế nào bản thân tôi hiểu rõ.” Người đàn ông trung niên kia không nghe lời khuyên, vẫn rất kích động.

“Anh Trần, anh đừng náo loạn nữa. Cho dù viện trưởng tới đây cũng vô dụng thôi, báo cáo kiểm tra mọi mặt sức khỏe của anh đều rất tốt, nếu giáo sư Hồ nói thần kinh có vấn đề, thì chúng ta thử dùng biện pháp của giáo sư Hồ trước, nói không chừng có thể tốt lên thì sao? Nhiều người đang nhìn như vậy, anh đừng để mất mặt.” Người phụ nữ trung niên vừa rồi bị đẩy ngã không nhẹ, một lúc lâu sau mới đứng dậy được, lại vội vàng chạy tới khuyên nhủ.

Người đàn ông trung niên thấy vợ lại khuyên mình, lửa giận trong mắt lập tức cháy lên, giơ tay cho vợ mình một cái tát, sau đó bóp cổ chị ta, quát to: “Con mẹ nó, mày câm miệng lại cho tao, cái loại đàn bà dâʍ đãиɠ này, đừng cho rằng tao không biết chuyện giữa mày và thằng Vương. Chắc chắn mày ước gì tao chết sớm, để danh chính ngôn thuận ở bên thằng Vương. Con mẹ mày, hôm nay tao bóp chết mày trước, tao cho mày đội nón xanh cho tao này.”

“Anh nói hươu nói vượn, em với anh Vương trong sạch, anh buông tay ra, cái đồ điên này.” Người phụ nữ trung niên kéo tay chồng mình kêu oan.

Mọi người nghe thấy thế đều thổn thức, lại là nhà hàng xóm gây họa.

“Tao là kẻ điên, là kẻ tâm thần càng tốt, như vậy gϊếŧ người sẽ không phạm pháp. Mày chết đi!” Nói xong người đàn ông trung niên kia dùng sức bóp mạnh, khiến sắc mặt người phụ nữ cũng thay đổi.

Thấy cảnh tượng ấy mọi người đều sợ hãi, mồm năm miệng mười bảo người đàn ông trung niên kia dừng tay, nhưng không một ai dám bước về phía trước ngăn cản.

“Buông cái tay của anh ra, tôi khinh thường nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ.” Đúng lúc mọi người đang lo lắng thay cho người phụ nữ trung niên bị bóp cổ, Hạ Mạt đã đứng dậy, đi về phía trước, lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên kia.

“Con mẹ nó mày là ai chứ, ít quản chuyện của ông thôi.” Người đàn ông trung niên kia không thèm liếc mắt nhìn Hạ Mạt một cái, chỉ một lòng muốn bóp chết vợ mình.

Cặp mày đẹp của Hạ Mạt nhăn lại, bàn tay trắng trẻo nắm chặt cổ tay người đàn ông trung niên kia.

Mọi người thấy thế đều không nhịn được lo lắng cho Hạ Mạt, ở chỗ này có nhiều đàn ông như vậy nhưng không ai dám xông lên. Một người phụ nữ mảnh mai như Hạ Mạt xông lên thì ngăn cản được gì? Nhìn bàn tay non mịn kia, căn bản một chút tác dụng cũng không có.

Chỉ có người đàn ông trung niên kia hiểu rõ, nhìn bàn tay non mịn của Hạ Mạt giống như nhẹ nhàng đặt trên tay mình, thật ra sức mạnh lại lớn kinh người. Ngay lập tức cổ tay anh ta không còn chút sức lực nào nữa.

Anh ta vừa buông lỏng tay ra, người phụ nữ trung niên lập tức lấy được cơ hội thở dốc, vừa ho khan vừa giãy giụa tránh thoát khỏi bàn tay của chồng mình.

“Đồ đê tiện!” Người đàn ông trung niên giận dữ, giơ tay lên đánh Hạ Mạt, đồng thời một chân đá về phía bụng của vợ mình.

A…

Mọi người đều căng thẳng hít là một hơn, một cái tát này rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạt chắc chắn sẽ bị đánh sưng lên, còn một đá kia của anh ta nữa, chắc chắn có thể đá ra cả bữa cơm sáng của vợ mình.

Mọi người đều không nhịn được muốn che mắt tập thể.