01.
Hôm nay là ngày dự sinh của tôi, sắp lâm bồn.
Bởi vì thai ba nên bụng tôi to đến phát sợ, cả lúc đi ngủ lẫn ra ngoài đều rất vất vả.
Nhưng ngủ một giấc, bụng tôi đã trống vắng gì rồi.
Tôi lấy tay sờ thử, bụng tôi phẳng lì lại rồi.
Con tôi đâu mất rồi?
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, ngồi phóc dậy.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi, người lẽ ra phải ở trong phòng sinh của bệnh viện, thực ra đang nằm trên chiếc giường kingsize trong khách sạn.
Hơn nữa còn có cô bạn thân đầu bù tóc rồi nằm bên cạnh ngủ ngon lành.
“Thiến Thiến.” Tôi gọi tên cô ấy.
Vừa mới mở miệng ra, tôi liền im bặt.
Tiếng nói phát ra từ cổ họng tôi, là một giọng nói trầm thấp và dày của đàn ông.
Là giọng của chồng tôi, Tần Tiêu.
Phùng Thiến nhắm chặt mắt, trở mình, làu bàu trong miệng.
“Anh Tiêu, em không làm được nữa đâu, em muốn ngủ thêm một lát…”
Trong đầu tôi “Rầm” một tiếng, giống như bị sét đánh.
Chân tay bủn rủn, tôi rời giường, chạy vào nhà tắm, kinh hãi nhìn chính bản thân mình trong gương.
Là gương mặt của Tần Tiêu, chồng tôi cơ mà.
Tôi đang ở trong cơ thể của anh ấy, và ăn nằm với Phùng Thiến trong khách sạn.
Làm thế quái nào mà lại xảy ra chuyện này được nhỉ?
Tôi gõ vào đầu óc đang hỗn độn, rốt cuộc nhớ ra, trước khi ngủ, tôi còn đang cầm điện thoại trong tay chờ tin nhắn của Tần Tiêu.
Gần đây anh ấy rất bận rộn với công việc và xã giao, vì vậy tôi đã không gặp anh ấy vài ngày rồi.
Tôi hi vọng anh ấy có thể dành thêm chút thời gian ở bên cạnh tôi, bởi vì ngày dự sinh đang đến gần.
Nhưng anh ấy nói với tôi: “Trần Trinh, em nghĩ anh làm việc cực khổ như vậy là vì ai? Không phải vì em và các con có điều kiện sống tốt hơn hay sao? Em hiểu chuyện chút đi, đừng làm phiền anh.”
Tôi cũng là một người vợ hiểu chuyện, không quấy rầu anh.
Nhưng hôm nay là ngày dự sinh, tôi cảm nhận được các cơn co thắt trong bụng nên gọi điện cho anh hơn chục cuộc.
Nhưng anh không nghe máy.
Tôi tự an ủi bản thân rằng anh đang vội họp, hoặc đi xã giao.
Nhưng không ngờ, công việc của anh chính là lăn giường, ăn nằm với Phùng Thiến sao?
Để xác minh suy đoán của mình, tôi lấy điện thoại của Tần Tiêu trên tủ đầu giường, quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Tên của người gọi: Khương Trân Trinh.
Đây là giấc mơ sao? Nhưng sự thật rõ mồn một đây còn gì.
Đang do dự, điện thoại vang lên, người gọi đến chính Khương Trân Trinh.
Tôi vô thức nhấc máy, và nghe thấy giọng nói của “tôi” ở đầu bên kia thét lên hoảng sợ.
“Trân Trinh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh lại đang ở bệnh viện trong cơ thể của em?”
Tôi nhanh chóng kết luận rằng suy đoán của tôi chính xác.
Tôi và Tần Tiêu đã hoán đổi cơ thể cho nhau rồi.