Tôi Và Bạn Thân Xuyên Không Đến Tộc Nhân Thú

Chương 6




18

Cẩm Du lạnh lùng nhìn Hạ Nam: “Vị hôn thê?”

Hạ Nam lắc đầu liên tục: “Không phải đâu, bé cưng, nghe anh giải thích. Đó chỉ là mong muốn đơn phương của họ thôi, anh chỉ yêu mình em!”

Tôi cũng lạnh lùng nhìn Thẩm Hàn: “Kết hôn liên minh?”

Thẩm Hàn cúi đầu, ánh mắt trầm tư: “Mỗi đêm anh ngủ ở đâu, em tự mình không biết à?”


Cẩm Du hừ lạnh: “Hừ, chỉ yêu mình tôi? Mỗi đêm chỉ để tôi chải lông cho anh.”

“Đừng nói đến thịt, ngay cả nước hầm thịt tôi cũng không được uống.”

Hạ Nam ngạc nhiên: “Anh ngày nào cũng nấu cho em toàn món ngon, chẳng phải đều có thịt sao?”

Cẩm Du tức đến nỗi không biết nói gì, phải nén giận một lúc mới thốt ra được: “Đừng giả vờ nữa! Tôi muốn chia tay!”

Tôi nhanh chóng tiếp lời: “Ai biết được anh có chỉ ham thân thể tôi không.”


Thẩm Hàn từ tốn cởi cúc áo: “Thế em thật sự là không ham cơ thể của anh à?”

Tôi nhìn mà lòng rối bời, thật sự không nói nên lời. Bị khoe tình cảm đến mức này…

Không ổn rồi, hai người này đúng là khác biệt quá lớn.

Hạ Nam thật sự là kiểu tình yêu trong sáng.

Còn Thẩm Hàn thì rõ ràng là tay lái lụa!


Nhìn Cẩm Du đang im lặng, rồi nhìn lại tôi và Thẩm Hàn, Hạ Nam tỏ ra tủi thân đến mức sắp khóc: “Không phải chứ, các cậu đang nói gì thế? Sao tôi cảm thấy mình bị loại ra ngoài?”

Càng nói anh ta càng tủi thân, chỉ vào Thẩm Hàn:

“Lúc trước tôi đã nói rằng bé cưng không thích tôi ngốc như thế này, nhờ anh dạy thêm cho tôi, nhưng anh không chịu, còn nói rằng nếu để lộ ra sẽ bị phát hiện. Thế là anh cứ nằm trong bể cá của anh mà tưởng tượng lung tung, không dám nói cho em biết đó thôi!”

Gương mặt Thẩm Hàn lộ vẻ phức tạp. Vừa có chút ngượng ngùng, vừa có chút bối rối, nhưng nhiều hơn là cảm giác bị vạch trần: “Hạ Nam! Cậu ngốc thật đấy!”

“Không mà! Tôi là sói.” Anh ta sụt sịt: “Tôi không quan tâm, tôi không có vợ, anh cũng đừng mong yên ổn!”


Hạ Nam tiếp tục: “Diệp Diệp, tôi nói cho em biết, anh ta đã thích em từ lâu rồi. Tin nhắn mà em phát hiện bạn trai cũ ngoại tình là do anh ta cố ý tìm ra và đặt trước mặt em.”

Câu nói này chứa đựng quá nhiều thông tin.

Tôi kinh ngạc nhìn Thẩm Hàn, cảm giác nghi ngờ trong lòng ngày càng rõ rệt: “Anh chính là con rắn nhỏ màu xanh đó?”

Thẩm Hàn quay mặt đi, tai anh ấy đỏ bừng, chỉ vào Hạ Nam: “Còn cậu ấy chính là con Husky ngốc nghếch kia!”

Hạ Nam cãi lại: “Nói bao nhiêu lần rồi! Tôi là sói!”

19

Tôi và Cẩm Du nhìn nhau, ký ức dần dần hiện lên, ngày càng rõ ràng.

Tôi nhớ ra rồi, tôi và Cẩm Du đã gặp tai nạn xe hơi. Khi chiếc xe tải lao thẳng về phía chúng tôi, cả hai đều nghĩ mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng khi mở mắt ra, chúng tôi đã ở trong quán bar. Sau đó, Thẩm Hàn và Hạ Nam đến đón chúng tôi.

Không ngờ lại có cảm giác quen thuộc đến thế, vì họ thực sự là người quen cũ.

“Làm sao mà hai người lại…?”

“Chúng tôi đã tốn không ít công sức để cứu các em.” Giọng Thẩm Hàn bình thản, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tôi biết thực tế chắc chắn không đơn giản như vậy.

Tôi nhớ lại mỗi khi cảm xúc trào dâng hoặc khi không kiểm soát được, Thẩm Hàn lại xuất hiện một phần hình dáng nguyên thủy của mình. Đối với nhân thú đã thành công hóa hình, điều này dường như không phải là chuyện tốt.

Tôi vô thức vuốt ve khuôn mặt anh ấy: “Nếu chúng ta đang yêu nhau, bất kể là vì tốt cho em hay không, em không thích anh giấu giếm em chuyện gì cả.”

Thẩm Hàn ngoan ngoãn gật đầu, rồi chỉ vào Hạ Nam: “Huyết thống của anh mạnh hơn nên không bị tổn thương nhiều, còn cậu ấy thì khổ hơn, vì chuyện này mà kỳ sinh sản bị trì hoãn, phải điều trị suốt.”

Hạ Nam nghiến răng: “Thẩm Hàn! Đầu tiên là tôi không hề làm gì sai với bất cứ ai trong các người!”

Thẩm Hàn kéo tôi rời đi: “Hãy để họ có chút thời gian riêng, và chúng ta cũng có chút không gian riêng được không? Về nhà đi, anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”

Cho đến khi cửa đóng lại, Hạ Nam mới dám nhìn Cẩm Du: “Bé cưng, em đừng ghét anh nhé. Nếu em muốn ăn thịt, bây giờ anh sẽ dẫn em đi mua ngay.”

Cẩm Du nhìn Hạ Nam, không nhịn được, kiễng chân xoa đầu anh ấy. Hạ Nam cũng rất hợp tác, ngoan ngoãn cúi xuống, phía sau lưng lòi ra một cái đuôi lớn mềm mại.

“Vậy là anh nói dối em rằng anh đi họp, thực ra là đi điều trị, không phải đi đón bạch nguyệt quang?”

“Ừ, bạch nguyệt quang gì chứ? Anh cũng không ngờ sân bay hôm đó đông người như vậy, ồn ào chết đi được.”

“Còn sau đó buổi tối, anh gọi điện cho ai suốt ba tiếng đồng hồ?”

Hạ Nam hơi ngượng ngùng: “Là bác sĩ của anh. Anh phát hiện rằng khi nằm cạnh em, sáng hôm sau thức dậy cảm thấy hơi khó chịu, anh lo là bệnh tình nặng thêm nên gọi cho bác sĩ để hỏi.”

20

Tối muộn, tôi nhận được cuộc gọi từ Cẩm Du, Thẩm Hàn tỏ vẻ rất tủi thân, thở dồn dập: “Diệp Diệp, em sẽ về kịp thời đúng không?”

Tôi vỗ vỗ đầu anh ấy: “Sẽ mà, sẽ mà, anh yên tâm đi.”

Ngồi vào xe, tôi vẫn còn hơi mơ màng: “Tối muộn thế này, cậu gấp gáp gọi mình đến đây để đi đâu vậy?”

Cẩm Du hùng hổ đáp: “Cửa hàng nội y!”

Tôi đỏ mặt: “Cậu không định…”

Cẩm Du gật đầu: “Mình sẽ giúp anh ấy điều trị. Nghĩ tới nghĩ lui, các cậu chơi đùa phóng túng hơn, chắc chắn có kinh nghiệm, nên cậu đi cùng mình chọn lựa một chút.”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, không phản đối. Đúng là hơi phóng túng thật.

Chúng tôi mua hai túi lớn. Cẩm Du một túi, tôi một túi.

Về đến nhà, Thẩm Hàn vẫn nằm trên giường, trông rất chán nản và tội nghiệp. Quan tâm đến chú rắn cô đơn, ai cũng có trách nhiệm.

Tôi thay bộ đồ mới, đẩy cửa bước vào: “Ngạc nhiên không?”

Vừa dứt lời, eo tôi đã bị cái đuôi rắn màu xanh quấn lấy, giọng Thẩm Hàn khàn khàn: “Cảm ơn em, anh rất thích món quà này. Bây giờ có thể mở quà chưa?”

Không đợi tôi trả lời, anh ấy đã chậm rãi tháo dải ren, rất từ từ, như thể thực sự tận hưởng quá trình mở quà này. Tôi bị trêu chọc đến phát ngượng, chịu không nổi, bèn hôn anh một cái: “Nhanh lên.”

Rồi tôi hối hận ngay lập tức.

Giống như tôi vừa kích hoạt một công tắc nào đó, tôi bắt đầu thương cảm cho cái eo của mình.