Tôi và cô bạn thân xuyên không vào một câu chuyện về thế giới nhân thú.
Cô ấy cưới Vua Sói, mỗi đêm đều thức để chải lông cho chồng.
Còn tôi cưới Vua Rắn, mỗi đêm đều chịu cảnh hai cái đuôi quấn quanh.
Cô ấy nghiến răng quả quyết: “Chúng ta phải trốn thôi.”
Tôi gật đầu dứt khoát. Nếu còn không mau chạy trốn, tôi sợ mình sẽ chết trên giường mất.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều bị bắt lại.
Vua Rắn quấn chặt quanh eo tôi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tối nay, dù em có khóc lóc cầu xin thế nào, ta cũng không dừng lại.”
Vua Sói ôm lấy cô bạn thân của tôi:
“Bé cưng, ta đã đến kỳ sinh sản rồi!”
1
Cẩm Du nghiến răng, càng nói càng lớn tiếng bức xúc: “Mẹ kiếp, tớ xuyên không vào đây một tháng rồi, ngày nào cũng phải chải lông cho hắn! Ban đầu còn mê mẩn cơ bụng săn chắc của hắn nữa chứ!”
“Không thể tiếp tục như thế này, tớ từng là một đóa hoa xinh đẹp kiều diễm biết bao, giờ thì sắp héo tàn rồi!”
Cô ấy kiên quyết: “Tớ phải trốn đi ngay mới được. Cậu có chạy không?”
Tôi gật đầu nghiêm túc: “Cậu chạy thì mình cũng chạy.”
Tình chị em là trên hết! Hơn nữa, ở chỗ Thẩm Hàn tôi cũng chẳng sung sướng gì. Trước khi xuyên không, tôi không hề nghĩ rằng loài rắn lại có nhu cầu cao như vậy.
Chỉ trong vòng một tháng, từ một thiếu nữ ngây thơ, tôi đã trở thành một “tay lái lụa” dày dạn kinh nghiệm. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự lo rằng cơ thể mình không chịu nổi.
2
Sau khi đã định xong thời gian và lộ trình trốn thoát với Cẩm Du, việc tiếp theo là thu gom những thứ cần thiết.
Tôi đứng trong phòng, nhìn vào két sắt và rơi vào suy tư.
Ai có thể giải thích cho tôi tại sao trong két sắt này toàn là đồ của tôi?
Chiếc váy tôi mặc ngày đầu xuyên không, những món đồ nhỏ đã dùng vào đêm đầu tiên…
Càng nhìn càng ngạc nhiên—không phải chứ, Thẩm Hàn này lại để mấy thứ này vào két sắt? Hắn có vấn đề à?
Đột nhiên, tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt đẹp trai quá mức của Thẩm Hàn. Hắn đang đứng khoanh tay, dựa vào khung cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Hắn nhướng mày: “Em đang tìm gì vậy?”
Sự thật chứng minh, khi người ta quá bối rối, mọi lời nói đều có thể thốt ra một cách ngớ ngẩn.
Miệng tôi nhanh hơn suy nghĩ, liền thốt ra: “Ôn lại những kỷ niệm ngọt ngào của chúng ta thôi mà.”
Vừa dứt lời, tôi thấy ánh mắt anh ấy lóe lên, đôi mắt thẳng đứng kết hợp với màu xanh lục đậm khiến anh ấy trông thật quyến rũ và ma mị.
Chà, hứng thú đến mức hiện cả nguyên hình rồi.
Anh ấy liếc tôi một cái: “Vào phòng anh.”
Xong rồi. Chẳng thu được gì, còn phải “bồi” thêm một đêm.
Thua đậm.
3
Tôi ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng, Thẩm Hàn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngồi vắt chân trên mép giường. Cơ thể vốn đã hoàn hảo, lại còn hơn người khác một “phụ kiện” nữa. Thật sự là có thể chết người mà, ôi ôi ôi.
Tôi chần chừ từng bước, cuối cùng cũng đến bên cạnh anh ấy.
Anh ấy vung cánh tay dài ra, một giây sau, mọi thứ quay cuồng, tôi đã ngồi lên đùi anh ấy.
Cơ bắp căng cứng và nóng rực chỉ cách một lớp vải mỏng, ép chặt vào đùi tôi. Chết tiệt, ai mà chịu nổi cơ chứ?
Sau bao ngày tiếp xúc gần gũi, anh ấy còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi nữa.
Anh khẽ cười: “Nhanh thế đã có phản ứng rồi? Xem ra em đúng là đói rồi.”
Không phải…
Nhìn lại chính anh đi, ai trong hai chúng ta đói hơn?
Nghĩ đến kế hoạch trốn thoát, có lẽ sau này không còn được hưởng món “ngon” này nữa. Tôi với tâm thế “ăn một miếng là mất một miếng,” ngẩng đầu lên và hôn vào môi anh ấy.
Thẩm Hàn hơi ngạc nhiên nhướng mày nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: “Hôm nay sao lại nhiệt tình thế?”
Hừ, đàn ông. Còn bày đặt giả vờ kiềm chế. Đừng nghĩ tôi không thấy anh hưng phấn đến mức cái đuôi cũng ló ra rồi. Chúng tôi “ăn uống” đến tận 3 giờ sáng.
4
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Cẩm Du.
Cô ấy nghiến răng nói qua điện thoại: “Chạy. Chạy ngay lập tức!”
“Tại sao?”
“Tớ còn chưa tha thứ cho việc hắn ta để tớ đói bụng mỗi đêm, vậy mà giờ hắn lại bị lộ chuyện qua đêm với mối tình đầu!”
“Đồ khốn nạn. Ban đầu tớ còn nghi ngờ hắn có vấn đề, hóa ra là giữ mình vì người phụ nữ khác.”
“Kịch bản ‘chim hoàng yến’ thì tớ còn chịu được, vì dù sao thì tớ cũng không thiệt thòi cái gì. Nhưng giờ lại thành kịch bản thế thân, mà còn là thế thân không có được lợi ích gì!”
“Cái thế giới nhân thú này cũng chơi bời phức tạp ghê, tớ không muốn phục vụ tên lắm lông chết tiệt đó nữa!”
Nghe cô ấy nói đầy phẫn nộ, tôi liền bật dậy khỏi giường: “Cậu đừng kích động. Tớ lập tức đến ngay đây.”
Dù sao cả hai chúng tôi đều lấy nhân thú tinh anh, nên sống cùng khu biệt thự. Chỉ mất năm phút, tôi đã có mặt ở nhà Cẩm Du.
“Thật sao?” Trong ký ức của tôi, Hạ Nam tuy ngốc nghếch, nhưng đối xử với Cẩm Du rất tốt.
Cẩm Du gật đầu: “Hắn còn chưa về nhà, cậu nghĩ sao?”
Cẩm Du gọi cho hắn, nhưng chỉ nhận được một câu vội vã: “Đang họp, cúp máy đây.” Sau đó, cô ấy không thể liên lạc được nữa.
Cho đến sáng nay, cô ấy thấy trên bản tin truyền hình về việc ngôi sao nổi tiếng Kiều Tâm trở về nước, hàng loạt tinh anh đến đón. Và trong số đó, khuôn mặt Hạ Nam hiện lên tivi rõ ràng nhất.
Nói đến đây, giọng Cẩm Du không kìm được nữa mà nghẹn ngào: “Hắn nói với tớ là đang họp. Kết quả là họp ở sân bay à? Đàn ông không biết giữ mình còn tệ hơn rau cải thối! Tớ đúng là mù mắt rồi nênbmới thấy hắn đẹp trai.”
“Cậu nghe đây, chúng ta đi ngay bây giờ. Tiền tớ cũng đã chuẩn bị hết rồi.”
Tôi hơi ngập ngừng, có chút lắp bắp: “Đi, đi ngay bây giờ sao?”
Cẩm Du ngạc nhiên: “Cậu không nỡ à?”
Cả người tôi, từ eo đến tay, đều đang đau nhức. Nếu bảo là không nỡ, chẳng phải trông tôi giống người có xu hướng tự ngược đãi sao?
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Tất nhiên là không, chỉ là tôi chưa tiết kiệm đủ tiền thôi.”
“Không sao, tớ có.” Cẩm Du chỉ vào chiếc vali, “Toàn bộ là tiền mặt, cậu cứ yên tâm.”
“Khoan đã, trước khi đi tớ phải để lại cho Hạ Nam một chút gì đó.”
Tôi thấy cô ấy rất dứt khoát xé một tờ giấy, viết nguệch ngoạc: 【Cái gối thêu chỉ đẹp mã nhưng vô dụng, bà đây đi rồi! Tạm biệt!】
Cô ấy thở phào, quay sang tôi: “Còn cậu? Hay cậu cũng để lại gì đó đi. Dù sao danh tính giả tớ cũng đã chuẩn bị rồi, họ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu. Đừng sợ, viết hết những bực tức cậu đã trải qua đi!”
Tôi chợt hiểu ra, cầm lấy bút và suy nghĩ một lúc:
【Thật ra anh cũng có năng lực, nhưng đòi hỏi quá nhiều, tôi không chịu nổi.
Tạm biệt.】
Cẩm Du đứng bên cạnh nhìn, biểu cảm đầy khó hiểu: “Không phải chứ, chị em à, câu từ của cậu quá trừu tượng rồi.”
Tôi cuối cùng cũng thổ lộ được hết những gì đè nén trong lòng: “Cậu có biết rắn có hai cái không? Và cả hai đều… mạnh mẽ lắm. Hơn nữa, một đêm hắn có thể… “
Nói xong hết, Cẩm Du im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu đúng là đang hưởng phúc mà không biết quý. Thôi, chị em, hay để mình chạy một mình thôi.”
“Không được! Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi, chúng ta là bạn thân cả đời, ngay cả đi vệ sinh cũng phải nắm tay nhau…”
Cẩm Du cắt ngang lời tôi: “Cái đó thì không cần đâu!”