Phổn Sát nhăn mặt kêu lên một tiếng.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?" Cô Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Phổn Sát mím cánh môi mỏng, anh nhíu mi tâm, chỉ một cái động tác nhíu mi lại khiến mấy cô gái đi ngang qua đường thấp giọng cảm thán, trong mắt hoa đào nở rộ, chỉ tiếc là Cố Tư Vũ cô căn bản không có tâm tình đi thưởng thức mị lực của anh ta.
"Phổn Sát, cút theo chủ tử của anh, đừng bám theo tôi."
"Ta nói rồi, căn bản chủ tử hiện tại không cần ta bảo vệ." Phổn Sát làm vẻ tất nhiên đáp.
Cố Tư Vũ hít sâu một hơi, cố gắng đè ép tức giận trong lòng. Chính mình niệm đủ mười câu không được nổi nóng, không được đánh người, đánh người không tốt...
Coi như anh ta không cần bảo vệ Tu Thần Khước thì tìm đến cô quấy rối có đúng không? Anh ta rảnh việc cũng đừng tìm cô làm loạn, cô đây không thừa thời gian.
"Cho ta đi cùng cô đi, ta hiện tại không có việc gì làm hết." Phổn Sát lời nói ngả ngớn.
Cố Tư Vũ lần nữa hít sâu vào một hơi, bởi vì nếu không làm như vậy cô thật sự sẽ nhịn không được một cước đá đi văng anh ta mười tám thước. Để cho anh ta cùng Tôn Hành Giả đi tây trúc thỉnh kinh.
Được a, anh ta không cần bảo vệ chủ tử, không cần làm việc, hiện tại không có việc gì làm đó đều là chuyện của anh không có liên quan chút nào đến cô cũng như không ảnh hưởng đến cô "Đem túi trả cho tôi." Cố Tư Vũ vươn tay, muốn đoạt lại cái túi nằm trong tay anh ta về.
Phổn Sát giơ cái túi lên cao hơn không dễ dàng để cho cô có cơ hội chạm tới. Cô căn bản không nghĩ tới là chính mình đụng vào trong ngực anh ta, đau đớn trên mũi nhỏ một hồi. Cố Tư Vũ loạng choạng ôm mũi lùi về phía sau mấy bước, tức giận quát ầm lên.
"Phổn Sát, con mẹ nhà anh!"
Trông thấy cô thật sự nổi giận rồi, Phổn Sát mới buông túi xách của cô xuống. Né tránh ánh mắt sắc như đao của cô, lầm bầm trong miệng "Được rồi, đi xe buýt thì đi xe buýt, ta đi cùng cô là được chứ gì."
Nói xong anh liền cầm túi xách của cô hướng trạm xe bước đến.
Cố Tư Vũ thật sự không có biện pháp làm cách nào đuổi được anh ta lăn đi, đành phải đi theo sau, cùng đi trên xe buýt vẫn tốt hơn nhiều là hai người ngồi xe riêng. Hiện tại Tri Tiết cũng chưa thấy quay lại tìm cô, không thể ngồi một chỗ chờ Tri Tiết đi về đón mình.
Bất quá sau việc xảy ra hôm đó thì bây giờ Phổn Sát mới thẳng thắn đến tìm cô nhỉ? Không biết là tâm tình anh ta tốt hay là còn nguyên nhân nào khác, dù sao thì chuyện đó anh ta không nhắc thì cô vẫn nên để cho nó qua.
Phổn Sát cùng cô đi lên xe buýt. Cô lấy thẻ xe chính mình quyét qua máy kiểm tra rồi quay sang trừng mắt nhìn anh ta một cái, bực tức nói "Thẻ xe đâu?"
"Không có thẻ xe." Anh ta nghiêm thật đáp.
Cố Tư Vũ ngăn không cho bản thân phát hoả "Không có thẻ xe, anh tính đi kiểu gì?"
"Trả tiền." Phổn Sát nhướn lông mày nhìn Cố Tư Vũ, anh ta không cười thế nhưng cô lại nhìn ra anh ta đang châm chọc mình.
Cô dự tính mặc kệ anh ta ở chỗ đó làm thế nào thì làm, nhưng cuối cùng xuống nước, kêu bác tài cấp nhanh cho một tấm thẻ xe.
Bác tài đưa thẻ xe qua cho cô. Cố Tư Vũ xoè tay ra đòi tiền Phổn Sát "500 nghìn, đưa tiền đây."
Phổn Sát móc túi đưa cho cô một tờ 500, anh ta nhận thẻ xe quyẹt qua máy kiểm tra vài cái đều không đúng xem ra là không biết cách dùng. Cố Tư Vũ bất lực bóp trán, cuối cùng giúp anh ta quyẹt lại.
Cô tìm ghế trống ngồi xuống mặc kệ anh ta, nhưng mà vừa mới ngồi chưa đầy một phút ghế bên cạnh cô liền trũng xuống, thân hình người đàn ông cao lớn như pho tượng nghiêm thật ngồi ở bên cạnh cô cùng ở một chỗ. Cố Tư Vũ khinh thường hếch cằm muốn ngồi nhích qua bên cạnh, nhưng mà nhích thế nào cũng không được, Phổn Sát thế mà ngồi đè bên trên vạt váy của cô.
"Tránh xa tôi ra một chút." Cô đẩy anh một cái.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang dùng sức đem váy chính mình kéo ra ngoài, nhếch môi cười nhạt, nhẹ nhàng nhấc chân lên, thản nhiên đè trên mép váy của cô một mảng lớn hơn ban đầu.
Con người này thực sự quá nặng, cô kéo như thế nào đều kéo không được váy mình tách ra, đến cuối cùng đành bỏ cuộc. Mặc kệ Phổn Sát muốn trêu chọc cái gì thì trêu chọc, cô hiện tại mệt muốn chết lấy đâu ra hơi sức cùng anh ta chơi đùa kia chứ.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh, người trong xe cũng đã ngồi kín chỗ. Toàn bộ ánh mắt nữ nhân đều hướng về bên này thất thần nhìn qua, giống như vừa bị câu đi mất bảy hồn chín phách. Đồng loạt nói cái gì mà mỹ nam cổ trang đóng phim? Quá kiệt xuất? Quanh Kinh Đô còn có cái phim trường nào ngoài Hoa Nghệ à?
Cố Tư Vũ khó hiểu một chút rồi cũng không thèm để tâm quá nhiều. Chính mình xoay mặt nhìn qua cửa sổ xe, ngắm phong cảnh đêm bên ngoài.
Phổn Sát nhàm chán ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô chăm chú nhìn ra bên ngoài không có để ý đến mình. Anh ta liền nghiêng người ghé mắt nhìn theo, chẳng qua chỉ là cảnh đường phố không có cái gì đặc sắc "Cô nhìn cái gì vậy? Cảnh bên ngoài đó đẹp hơn ta à?"
Cố Tư Vũ nhắm mắt không tiếp lời anh, tránh nổi nóng, tránh đánh người. Cô không biết rốt cuộc Phổn Sát này rốt cuộc muốn trêu chọc cô cái gì. Lắm lời như vậy, miệng chó không mọc được ngà voi.
Phổn Sát thấy cô một chút cũng không để ý mình, bất mãn kéo lên khoé môi. Đem tay đặt ở trên vai mảnh của cô muốn đem người nhìn qua hướng này "Này, có thật cảnh bên ngoài đẹp hơn ta không?"
"Phổn Sát!" Cố Tư Vũ cố gắng áp chế giọng nói, nhưng lại áp không được tức giận trong lòng, một cú đánh rơi vào trên ngực anh, trợn mắt nhe răng "Đừng có phiền tôi, không xem chừng tôi đánh chết anh ở chỗ này không ai cản được."
Phổn Sát hạ mắt nhìn cô, anh ta cao hơn cô nửa cái thân người. Ánh mắt màu xám khói từ trên cao rơi xuống, từ góc độ này có thể trông thấy rõ sườn mặt nam tính của anh. Phổn Sát vểnh môi cười, vết sẹo hoa ngũ lá trên mặt hơi giãn ra.
"Đánh chết được ta, mới xem là cô giỏi đó." Anh ta làm vẻ mặt đùa bỡn nói.
Trên xe nhiều người cho nên Cố Tư Vũ căn bản là không muốn xảy ra tranh chấp cùng anh ta tránh kéo sự bàn tán không hay, cô hừ lạnh bằng mũi xong quay mặt sang hướng khác, chuyên tâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Đường phố Kinh Đô ồn ào náo nhiệt, người hoà với người, xe cộ tấp nập đông đúc. Nhất là khi về đêm, không biết nhìn qua bao lâu, cô lờ mờ áp mặt trên thành ghế ngủ quên mất.
Trán cô mấy lần đập vào cửa kính xe, xóc lên. Xong cũng không nhịn được cơn buồn ngủ ập đến, mặc kệ đời tiếp tục mắt nhắm mắt mở mà ngủ.
Phổn Sát khoá ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tròng mắt nhàn nhạt chảy qua một tia nước ấm, nhẹ nhàng chỉnh lại dáng ngồi chính mình sau đó cẩn thận nâng đầu cô tựa vào vai, hai người kề vai ghé đầu cùng nhau chợp mắt. Mà Cố Tư Vũ miên man ngủ say không biết anh ta làm gì, cũng không để ý.
Không biết xe buýt chạy bao lâu, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước trạm xe trên phố đã về đến Hà Bắc. Người trên xe nối nhau xuống dần, trên khoang không còn lại mấy người, gồm có tài xế và bảo an, cô cùng Phổn Sát ngủ mê mệt không biết hiện tại người bị đưa đi đến chỗ nào, xem chừng bị đem bán đi mất còn không biết.
"Cô gái, tới nơi rồi, chuyến này là chuyến xe cuối..." Bác bảo an khẽ gọi Cố Tư Vũ.
Cố Tư Vũ bị làm phiền, liền giật mình tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ bên ngoài thấy xe đã dừng lại từ bao giờ.
Cô ngồi thẳng người, cảm giác bên vai mình nặng nề liền ghé mắt sang ngay lập tức đụng trúng gương mặt đẹp trai phóng đại của Phổn Sát kề gần. Trái tim nhảy thót lên một cái rồi náo loạn ở trong lồng ngực, thật doạ chết cô rồi.
Cô nhẹ đánh lên vai anh ta một cái "Đến nơi rồi, nhanh cút xuống xe."
"Cô vội gì chứ..." Anh ta ngay cả mí mắt cũng không thèm nhúc nhích.
"Nhanh nhanh, để tôi đi về, bụng đói muốn ăn cơm. Sao anh còn cứ làm phiền tôi thế hả?" Cái tính nết của con người này ngang ngược tuỳ hứng như vậy không ai nghĩ anh ta từng làm việc cho tổ chức mafia đâu.
Nhìn qua cũng chỉ thấy tư thái con nhà giàu, đại thiếu gia tiền đè chết người, ngoại trừ bộ dáng kì quái không nói tới. Phổn Sát này có một chút tính khí ương bướng giống với Tu Thần Khước.