Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng




"Buổi tiệc mới thực sự bắt đầu?" Cố Tư Vũ nheo mắt, hướng phía Tri Tiết nhìn một cái "Rốt cuộc đây không giống một yến hội tầm thường."

Cô còn vốn cho rằng đơn giản chỉ là tiệc hội tụ giới thượng lưu, nhưng mà lại không phải như vậy...

Tri Tiết rũ mi quan sát khuôn mặt cô gái trong lòng mình, khoé môi cong càng thêm sâu chứa đựng nụ cười mang hàm ý vô cùng khó đoán, đuôi lông mày nâu sậm hơi nhướn lên đầy sự vui vẻ.

Trong nhất thời, tâm can cô xẹt qua một tia bất an...

Phía đại sảnh lại truyền tới tạp âm huyên náo của nhóm người nam thanh nữ tú, kéo sự chú ý của Cố Tư Vũ qua.

Ngoài cổng sảnh chính đột nhiên xôn xao lạ thường, người phát biểu vội vàng đi đến, sắc mặt khẩn trương xen lẫn hoảng hốt tự mình cung kính đứng ở bên cạnh hoan hỉ nghênh đón.

Đoàn cảnh vệ vận trang phục tối màu lập tức đứng xếp thành hai hàng chỉnh tề, tạo nên một lối bộ đi ở chính giữa thảm lông vàng, tiếp tới, bốn đạo bóng nối tiếp nhau đi vào.

Ba người đàn ông trẻ tuổi, soái khí thịnh thế từ ngoài bước vào sau lưng như có hàn quang, giống như bước ra từ ánh sáng mặt trời mà tới, nhịp bước ung dung đều đều khiến không gian bên trong buổi yến hội lạnh xuống mấy phần, tựa vì sự xuất hiện của bọn họ mà mưa giông nổi lên.

"Chính là, toàn những đại nhân vật hàng tỷ a." Tiếng bàn tán bắt đầu kéo nhau vang lên.

"Kia, không phải Lôi tiên sinh sao? Mọi năm người chủ trì chính là anh ấy đó, nghe cha tôi nói, địa vị anh ấy trong Hắc Đạo không hề dễ coi thường đâu."

"Còn người kia, đó, thân tây trang bạc kia kìa, chính là Lục Thiếu Sơ thần y nhân dung nhan mỹ mạo được mệnh danh là hoa đà tái thế. Đúng thật, quá đẹp, quá nổi bật đi!"

"Oa oa oa, ước gì tôi đây được ngủ với một người trong số họ một lần thôi a..."

Theo sau ba người đàn ông soái khí ngút trời ăn vận trang phục đắt tiền chỉnh tề, chỉ cần phác qua cũng nhìn ra được đều là nhưng người có tầm ảnh hưởng lại là một đại mỹ nhân yêu kiều sắc nước.

Cố Tư Vũ ngẩn người nhận ra vị mỹ nhân này có chút quen mắt, trong ấn tượng kiếp trước của cô sâu đậm phần nào. Khuôn mặt cô gái hình trái xoan, trang điểm tinh tế nhã nhặn, mái tóc đen huyền cực kỳ giản dị đem lại cho người khác cảm giác yên bình thả đằng sau tấm lưng mảnh mai, ngũ quan sở hữu tỷ lệ vàng xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Tới mức, ngay cả cô nhìn mà còn nảy sinh yêu thích...

"Tiểu Đồng." Lôi Báo thu lại động tác nhìn mặt kính đồng hồ, giọng nói nam tính thâm trầm chuyển sang thâm tình gió ấm.

Anh sải bước đến bên cạnh cô gái, thật từ tốn cẩn thận nắm tay cô "Đi giày cao gót có không thoải mái chỗ nào hay không?"

Lôi Đồng lắc đầu, nhẹ giọng đáp "Không có."

Cố Tư Vũ loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại, mi tâm nhất thời nhíu lại.

Lôi Đồng?

Cô nhớ ra rồi, em gái của ông trùm buôn bán vũ khí và đồng thời cũng là tay Mafia tầm cỡ thế giới, Lôi Báo, bằng hữu thân thiết nhất bên cạnh Tu Thần Khước.

Vậy những người còn lại... Cố Tư Vũ đánh mắt qua ba nam nhân đang di chuyển, họ chắc cũng là bằng hữu của hắn ta hết đi?

Kiếp trước cô đã từng gặp Lôi Đồng, cô gái này ngang bằng tuổi tác với cô.

Ban đầu không biết vì lý do gì Lôi Đồng không thích cô, nhưng cũng đoán ra được nguyên nhân phần nào là vì bản tính cô ngang ngược kiêu ngạo, thích làm loạn, còn nhớ một lần cô chỉ tay vào mặt Lôi Báo mắng anh ta là kẻ điên, đuổi anh ta cút khỏi Tu gia, nếu không phải bởi vì có Tu Thần Khước đứng ra bao che dung túng thì chỉ sợ rằng kiếp trước đã bị mấy vị bằng hữu của hắn bóp chết ngay tại chỗ.

Lục Thiếu Sơ cùng Hoắc Bắc Cảng song song tiến vào, trên thân thể cường tráng cao lớn luôn có tràng khí bao quanh, hai tay đút túi quần âu, caravat khiêm tốn thẳng tắp, mùi hương bạc hà nồng tỏa ra ngào ngạt, quyến rũ mà như độc dược, một đao vô tình chém chết người.

Chỉ cần nhìn bọn họ bất cứ ai cũng sẽ đỏ mặt thầm ngưỡng mộ vì sắc đẹp trời ban, kiệt tác tạo nên bởi đôi tay thiên sứ, ngài bất cẩn đánh rơi xuống nơi trần gian bụi bặm...

"Anh Tu, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy a?" Thẩm Kiêu trông thấy Tu Thần Khước đang ngồi yên tĩnh một góc quầy rượu liền vui vẻ nhoẻn cười thân thiết đi lên bá vai hắn.

Tu Thần Khước hơi nheo đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Thẩm Kiêu một cái.

"Điều gì khiến anh hứng thú như thế nha?" Câu này Thẩm Kiêu thực ra có chút thắc mắc, nếu như theo cậu nhớ thì từ trước tới nay cậu có nhắc qua tiệc đêm Calibhoe rất nhiều lần, nhưng Tu Thần Khước một chút cũng không buồn quan tâm thậm chí sau đó cũng không có đến, tuỳ tiện bàn giao lại cho bọn cậu tiếp quản.

Bây giờ lại chính mình mang theo nữ nhân đi đến tham gia?

Thẩm Kiêu nghi hoặc liếc qua Lãnh Ly ngồi bên cạnh hắn một cái, cậu biết người phụ nữ này nhiều năm về trước là thanh mai trúc mã thân thiết bên cạnh anh Tu. Nhưng mà bất quá chưa khi nào trông thấy anh Tu đối với cô ta tỏ ra quan hệ tốt hơn với kẻ khác, ngoại trừ nữ nhân họ Cố đó.

"Không phải anh thay tính đổi nết rồi đó chứ?" Cậu híp híp mắt, thuận thế ngồi lên ghế sa lon.

Tu Thần Khước không buồn đặt cậu ta vào tâm, xoay xoay cái chân ly thuỷ tinh trong lòng bàn tay, tầm nhìn vẫn một mực xuyên qua trung tâm yến hội không rời nửa giây.

Lục Thiếu Sơ đánh lên đầu cậu ta, khóe môi nhếch nhẹ đùa bỡn nói "Cậu nghĩ có khả năng đó không?"

"Không có khả năng." Thẩm Kiêu xoa xoa trán, sau đó quay sang nhìn Tu Thần Khước bày ra vẻ mặt đau khổ "Hay là, do di chứng của cuộc điều trị vừa rồi? Cho nên... đầu óc anh Tu hẳn là không bình thường đi?"

Tu Thần Khước đôi con ngươi lạnh lẽo như kim ti lung lười biếng liếc qua cậu ta mang theo cảnh cáo.

Thẩm Kiêu lập tức ngậm miệng, làm mặt nghiêm túc.

"Khước, thân thể cậu dạo này thế nào?" Lôi Báo cùng Lôi Đồng và Hoắc Bắc Cảng đồng thời tiến vào.

Ngay từ lúc bước chân vào địa hạt Calibhoe, biết bao ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị lẫn thèm khát theo dõi bọn họ. Không chỉ đơn giản bọn họ là nhóm người chủ trì yến hội, mà còn bởi vì quyền lực và tiếng tăm.

Tu Thần Khước buông thõng mi mắt, nhìn chăm chú ly rượu trước mặt mình "Tốt." Hắn nhàn nhạt phun một chữ ngắn gọn.

"Không có di chứng gì nhiều chứ?" Hoắc Bắc Cảng tuỳ tiện tháo ra hai cúc áo sơ mi, vừa vặn để lộ xương quai xanh cùng yết hầu gợi cảm.

"Không có."

"Ây, anh Tu là quá là kiệm lời rồi." Thẩm Kiêu nhàn nhã bóc nho ăn, bên cạnh còn ôm thêm mấy tiểu mỹ nữ.

"Các vị đại nhân, hân hạnh, hân hạnh, thứ lỗi cho tiểu nhân tôi không tiếp đón các vị được chu toàn a..." Lão Ngô, người quản lý buổi yến tiệc xun xoe cút đuôi đi tới, nịnh nọt nói "Các vị đại nhân đã mất công đến đây dự tiệc, vậy vui vẻ một chút chứ?"

Tu Thần Khước khoé môi lạnh bạc cong nhẹ lên, nâng ly rượu vang rót vào trong miệng uống một ngụm, không có ý định nói gì thêm.