Túi xách làm bằng da thật chất liệu tốt cho nên vô cùng cứng cáp, theo hướng cánh tay cô quất lên mặt Diệp Phương Yến mang cỗ sức lực mạnh, khiến đầu cô ta lệch sang bên cạnh.
Sau tiếng bốp giòn tan, không gian im phăng phắc cứ như là thời gian đang lắng đọng lại vậy...
Diệp Phi Yến khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ dần dần đỏ rồi chuyển tới độ gay gắt, mi giả trên mí mắt cũng bật lớp keo dính như muốn rụng ra.
"Cố Tư Vũ! Con chó cái!" Diệp Phương Yến ôm má quát ầm lên.
Đồng thời Ôn Nhu Lan đứng một bên trợn tròn mắt nhìn bạn mình như vậy, hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô "Có biết cậu ấy là thiên kim Diệp gia không hả? Lại dám tuỳ tiện đánh người!"
Cố Tư Vũ đeo lại túi xách vào bên vai, nhếch mép khinh thường "Thiên kim Diệp gia thì sao? Tôi tuỳ tiện đánh người thì thế nào?"
Diệp Phương Yến như con thú bị thương, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người lao về phía cô với tốc độ rất nhanh, Cố Tư Vũ lùi về phía sau định tránh lại trệch giày cao gót loạng choạng mấy bước.
Đúng lúc này một sức lực mạnh mẽ xô tới nắm chặt cổ tay đang vung về phía Cố Tư Vũ một cái xoay người đứng chắn trước mặt cô.
Đám người Diệp Phương Yến hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm người nữa xuất hiện, nhất thời sửng sốt không phản ứng kịp.
Diệp Phương Yến Sau định thần phát hiện ra người đang ngăn cản mình là một anh chàng ngoại quốc đẹp trai, tim không tự chủ run lên.
Mái tóc vàng ánh kim, da mặt trắng so với phụ nữ còn nhiều hơn. Nhất là đôi mắt lục bích sâu như biển kết hợp cùng cặp lông mày nâu sậm hình kiếm, Diệp Phương Yến cảm thấy máu toàn thân mình giống như chảy càng lúc càng mau, nóng dần dần lên...
Tri Tiết thì ngược lại thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không qua Diệp Phương Yến, sắc mặt lạnh lùng nhanh gọn quăng tay của cô ta ra, nhưng lại bởi vì sức của anh quá mạnh, Diệp Phương Yến chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị hất nghiêng người qua một bên, va vào Ôn Nhu Lan.
"Anh là ai..." Ôn Nhu Lan đỡ bạn mình đứng vững, nhìn người nam nhân lạ mặt kia dè dặt hỏi.
Tri Tiết không đếm xỉa gì tới bọn họ, hướng Cố Tư Vũ đứng một bên ôn nhu ánh mắt, thâm tình giọng nói "Tiểu Vũ? Không sao chứ?"
Cố Tư Vũ vịn vào tay anh, lắc lắc đầu "Tôi không sao."
Tri Tiết ôm cô vào bên hông của mình, đạm bạc quyét ánh mắt qua nhìn Diệp Phương Yến lẫn Ôn Nhu Lan. Đôi con ngươi màu xanh da trời chuyển tối xuống, thâm trầm bức người "Như thế nào thiên kim tiểu thư Diệp gia đây lại muốn đánh người? Do dạy dỗ của ông bà Diệp không được tốt à?"
Lúc anh nói ra câu chữ này, Cố Tư Vũ hoàn toàn bất ngờ, tư thái cùng khí chất này thật giống với một người...
Diệp Phương Yến chỉ tay vào mặt cô giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi "Cô ta rõ ràng đánh tôi trước!"
Mơ hồ vừa mới dứt lời chung quanh không khí đã hạ thấp xuống một cách đáng sợ, nam nhân luôn bảo hộ Cố Tư Vũ phía sau lưng nửa phân không cách quá xa. Ánh mắt kia hoàn toàn chuyển sang xanh thẫm không có tình cảm, từ đầu chí cuối luôn đâm vào trên người Diệp Phương Yến.
"Tôi không trông thấy cô ấy đánh cô, tôi chỉ nhìn thấy cô muốn đánh cô ấy." Nói xong Tri Tiết liền thu hồi tầm mắt, ôm Cố Tư Vũ bên cạnh càng thêm chặt "Lần sau đánh chó thì dùng roi, đừng dùng tay, không sợ nó ngoạm trúng cô sao? Lại bất cẩn như vậy à?" Anh lên tiếng, giọng nói đầy cuồng ngạo.
Đám Diệp Phương Yến nhất thời không mở miệng thốt ra được câu nào, nhất là Diệp Phương Yến ban nãy còn hung hăng như thế đều bị âm thanh của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh.
Cố Tư Vũ cong môi cười với anh, kéo cổ tay anh có ý định lôi đi "Bỏ qua lần này đi, dù sao cũng đã đánh cô ta một cái."
Trước khi rời khỏi khu vệ sinh Tri Tiết quay đầu quét qua từng người bọn họ như thể đang lưu trữ vào trong trí nhớ, ngũ quan nam nhân tỷ lệ nghịch so với bộ dáng thiên sứ của mình, lạnh lùng tới độ doạ sợ kẻ khác.
Ra khỏi khu nhà vệ sinh, trở về đại sảnh buổi tiệc, Tri Tiết mới từ trong im lặng thoát ra.
"Ban nãy tôi không ngăn lại, thì cô tính ăn trọn cái tát của cô ta hay sao? Lại có người ngốc như vậy à?"
Cố Tư Vũ hướng ghế lông thú bên khu nghỉ ngồi xuống, ở đại sảnh vẫn không có dấu hiệu ngớt kẻ ra kẻ vào tấp nập đang trong giai đoạn khiêu vũ, ăn uống. Cô nâng mắt nhìn khung cảnh xa hoa tráng lệ chung quanh, đều là những con người trong hào môn thế gia có tiền có quyền.
Cố gia tuy là một sản nghiệp lớn có tiếng tăm, nhưng cha cô không mấy khi tới những nơi như thế này giao lưu. Gia tộc nhà cô thích yên bình tự tại, luôn không muốn tranh chấp, không thích ồn ào...
"Nếu như anh không đỡ cho tôi một đòn, e rằng chính là như thế đi." Cô cười cười, tự rót cho mình một ly nước hoa quả.
Tri Tiết cũng thuận thế ngồi bên cạnh cô, cùng nhìn một toán người khiêu vũ, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, không gian tràn ngập ánh đèn màu da cam trộn lẫn cùng khói thuốc xì gà và rượu vang, cùng mùi nước hoa tạp chất.
Còn chưa kịp ấm chỗ ngồi, lần nữa Cố Tư Vũ lại bị sự xuất hiện của người không hẹn mà gặp kia quấy nhiễu...
Tử Sâm một thân tây trang chỉnh tề đi đến trước mặt cô, anh cao hơn cô nửa cái dáng người. Cố Tư Vũ theo quán tính ngước mắt lên nhìn, bắt gặp khuôn mặt mình từng yêu thương vô luận từ kiếp trước, cảm xúc trong lòng còn lại chút rúng động, nhưng không mãnh liệt như trước kia nữa.
Tử Sâm đánh mắt qua nhìn Tri Tiết ngồi bên cạnh cô, có chút khó chịu nhăn lông mày...
Cô tất nhiên đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Tử Sâm phát hiện được ra anh đang nhìn ai và nghĩ gì, chỉ đành kéo môi mỉm cười hoà nhã, sắc mặt cũng giãn ra một chút "Tử Sâm, anh cũng tham gia tiệc sao?"
Tử Sâm chậm rời đi ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh cô, chỉ nhẹ gật đầu, thần sắc ngay chính bản thân anh cũng không biết có bao nhiêu phức tạp "Cậu ấy là hôn phu của em?"
Trong lòng Cố Tư Vũ không tự chủ run run, ngay cả lông mi cũng trũng xuống nhấp nháy như cánh quạt. Chí ít, vẫn còn chút tình cảm khó nói với anh...
Cho nên cô đành nói dối một chút, ngồi sát với Tri Tiết hơn "Đúng vậy, bọn em cũng sắp kết hôn rồi."
Tri Tiết bên cạnh bất ngờ nhìn cô, nhưng rất nhanh liền phối hợp vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô gần với mình "Có chuyện gì hay sao?"
"Không..." Giọng Tử Sâm nhất thời hạ xuống thấp, nặng nề nhìn chăm chú cô, nhưng cái nhìn lại vô tình chỉ để ý tới sự thân mật của hai người, anh mím chặt môi mỏng, hồi lâu không nói chuyện.
Không khí đột ngột chuyển biến lúng túng, Cố Tư Vũ khoé môi hơi giật giật muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cô mới là người có lỗi với anh...
Kiếp trước hay kiếp này, đều là do cô phụ lòng anh.
"A Sâm, anh đã đi đâu vậy? Em tìm anh mãi." Từ phía đoàn người khiêu vũ nhộn nhịp một nữ nhân liền chạy nhanh tới, giọng nói trong trẻo như nước suối uyển chuyển lại sạch sẽ.
Lập tức bầu không khí ngại ngùng kia vì cô gái kéo đứt, toàn bộ chú ý của ba người đều dồn về hướng đó nhìn tới.