Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)




Adam đứng như người tàng hình từ đầu chí cuối, tới lúc Lãnh Ly đi vào trong, cậu ta mới dè dặt lên tiếng.

"Cố tiểu thư, chuyện này còn không biết được trước, mong cô đừng suy nghĩ nhiều..."

Cố Tư Vũ khuôn mặt xinh đẹp an tĩnh nhìn về một điểm không có tiêu cự, đôi mắt hạnh nhân bởi vì thanh âm của cậu ta đánh thức từ trong rối loạn ra, cô hướng cậu ta nhìn một cái. Hai hàng lông mi tựa cái quạt xoè rộng, nhấp nháy thành nhịp điệu.

Không suy nghĩ nhiều, đúng là như vậy, có gì cần phải suy nghĩ nhiều cơ chứ? Tu Thần Khước muốn quyết định thế nào, cô cũng chẳng ảnh hưởng.

Điều cô mong muốn là rời khỏi đây không phải sao?

"Adam, anh giúp tôi thu xếp đồ đạc, trong hôm nay tôi sẽ chuyển ra sống bên ngoài." Cố Tư Vũ mỉm cười nói.

Adam sờ sờ sống mũi nhẵn nhụi của mình, thật khó xử mà, vị tiểu tổ tông này chuyển ra khỏi dinh thự sống ngộ nhỡ sau đó cao chạy xa bay, tới khi ông chủ hồi phục trí nhớ cậu không tìm lại được thì biết ăn nói làm sao đây? Với lại vị tiểu tổ tông này có mệnh hệ gì, mạng cậu không cam nổi. Ông chủ a ông chủ, ngài đúng thật đang tự ngược chết chính mình rồi...

"Cố tiểu thư, hay là tôi sắp xếp để cô sống ở khu biệt thự ngoại ô được không? Nơi đó phong cảnh đẹp, bình thường ông chủ rất hay đến nghỉ dưỡng..."

Cậu ta chưa nói hết một nửa, Cố Tư Vũ đã nhanh chóng cắt lời "Không cần đâu, tôi muốn quay về Cố gia sống."

"A?" Adam không nói thêm gì nữa, Cố gia cũng rất tốt. Sau này khi ông chủ hồi phục trí nhớ thì đến nơi đó tìm cô ấy cũng được.

Thế mà lại quên mất, thiết bị điện tử định vị được cấy trong người Cố tiểu thư vẫn còn, chỉ cần chưa lấy nó ra thì bất cứ nơi nào cũng tìm được vị trí cô ấy đi đến. Cậu nghĩ vậy liền yên tâm, gật đầu đáp lời "Vâng, vậy thì cô cứ về Cố gia trước một lát nữa tôi sẽ cho người chuyển đồ của cô tới đó."

Cố Tư Vũ gật đầu đồng ý, sau đó cũng vừa đúng lúc Phổn Sát lái xe tới hộ tống cô.

Chiếc Royce dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe thuỷ tinh tối màu hạ xuống, Phổn Sát ngó đầu qua giọng nói vẫn như mọi khi đầy kiêu ngạo cất lên.

"Đừng có lề mề ở đấy nữa, cút lên xe mau."

Cố Tư Vũ đã quá quen với cái thái độ này của anh ta, tâm tình không tốt cho nên chẳng buồn phản bác lại câu nào, gật đầu với Adam tạm biệt rồi tay thuận tiện mở nắm cửa xe chui tọt người vào bên trong.

Adam hướng phía ghế lái chính mở miệng dặn dò Phổn Sát "Cậu đưa Cố tiểu thư đến Cố gia cẩn thận."

Phổn Sát hôm nay không có ăn vận kỳ quái cho lắm, anh ta mặc một cái quần tây trang màu đỏ chu sa kết hợp cùng sơ mi đen sọc trắng tuỳ tiện mở vài khuy áo vừa vặn để lộ ra xương quai xanh màu đồng, ở cổ còn đeo xiềng nhỏ tròn tròn được đúc từ vàng có mặt dây hình hổ mang chúa.

Anh ta nhướn mày, vết sẹo hình hoa ngũ lá bên trên mặt cũng hơi giãn ra "Ngươi ra lệnh cho ta đấy à?"

Adam đỡ trán, cái tính cách của tên này sao mà lại ngang ngược thế chứ hả? Cậu xua xua tay cho qua chuyện "Được rồi, tôi đây đang nhờ vả cậu."

Phổn Sát khởi động xe, chiếc Royce êm du không hề phát ra bất cứ âm thanh nhỏ nào chậm rãi trên hàng lối đường lát gạch rời khỏi khu dinh thự, để lại màn bụi mỏng phía sau.

Lúc này bên trong dinh thự, gian phòng khách chính đại sảnh, trước tủ rượu một bên người đàn ông nằm trên ghế sa lon lông thú, trên người vận thân âu phục tối màu có chút không ngay ngắn, caravat nới lỏng, hàng khuy áo làm từ đá cẩm thạch dưới ánh đèn neon màu da cam hơi loé sáng lên, dưới nền đá hoa cương kéo đổ ra một đạo bóng mờ mờ thật dài.

Lúc Tu Thần Khước nằm thế này trông hắn thực sự rất cao lớn, cả chiếc sa lon to rộng rãi không thể nào vừa được chân hắn mà phía cuối còn thừa ra phân đoạn mũi giày da bóng lộn chưa được tháo xuống, đôi chân dài có tỷ lệ hoàng kim đẹp mắt được bao bọc bởi lớp quần tây vô cùng gợi cảm.

Lãnh Ly đi vào, thanh âm giày cao gót của ả đánh động thính giác nhạy bén của hắn. Hắn hơi nâng mi, con ngươi mắt đen như phủ mực tản ra luồng khí thâm u lười biếng quét qua chung quanh, cực kỳ chuẩn xác đặt trên người phụ nữ cách mình khoảng ba mét đang tiến tới.

Người đàn ông quanh thân đầy dư vị chán chường, hắn một cánh tay đặt ở trên trán, một tay buông bên cạnh áp sát mép ghế, dáng nằm tuy an tĩnh nhưng không khỏi khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

Anh em Hắc Huyền Bạch ngồi xử lý văn kiện gì đó ở phía sau, nhìn thấy Lãnh Ly liền đứng lên, Hắc Huyền nhẹ giọng nói "Ông chủ đang nghỉ ngơi, tiểu thư có việc gì sao?"

Lãnh Ly nở nụ cười tao nhã lịch sự với anh ta, lông mày được tỉa tót gọn gàng theo đó giãn ra.

"Tôi có chút việc riêng muốn cùng anh ấy bàn bạc."

Hắc Bạch cũng tiến lên trước một bước cung kính đáp "Thân thể ngài ấy không được tốt, tiểu thư có phiền để khi khác được hay không?"

Lãnh Ly đưa mắt nhìn qua hướng Tu Thần Khước đang nằm, mất vài giây suy nghĩ rồi cũng gật đầu chấp thuận "Vậy được, khi nào anh ấy khoẻ lại tôi sẽ đến..."

"Không cần." Âm thanh trầm trọng khàn khàn ngay sau đó cất lên, Tu Thần Khước ở trên ghế sa lon lông thú động đậy thân người, hắn chống tay xuống thành lưng ghế nâng người ngồi dậy.

Người đàn ông ngũ quan lãnh đạm trước sau như một không lộ ra bất cứ sắc thái nào cả, duy nhất chỉ bộ dáng điềm tĩnh kia có chút mệt mỏi, mái tóc đen huyền vốn được chỉnh đốn tỉ mỉ hơi rối loạn, vầng trán thanh tú trắng màu ngọc tỷ phủ thêm tầng mồ hôi mỏng, giờ phút này giống như ngọc diện la sát quanh thân lộ ra luồng hàn khí áp bách doạ sợ kẻ khác.

Tu Thần Khước quyét mắt qua nhìn anh em Hắc Huyền Bạch không quá ba giây liền thu liễm lại, hắn ngả người dựa vào thành ghế sa lon, hai chân thuận thế chồng lên nhau, đưa tay đỡ trán.

"Đi ra." Hắn hé đoá hồng môi, không nhiều không ít phun hai chữ.

Hắc Huyền Bạch biết điều, thu thập tài liệu bừa bộn trên mặt bàn gọn vào một góc, cúi đầu chào hắn rồi rút lui đi.

Trong gian khách rộng rãi xa hoa, không khí mấy chốc trở về yên tĩnh ngạt thở, Lãnh Ly biết thân thể hắn ta không được tốt cũng rất để ý ngồi bên ghế đối diện. Ả ta lưu lại bên cạnh Tu Thần Khước lâu như thế là vì cái gì chứ? Là vì sự thông minh biết thời biết thế của mình.

Ả nhấc nhẹ cái tách trà sứ trên bàn, chậm chạp rót ra hai chén, hơi nước nóng bỏng bốc lên đưa hương thơm ngát của mùi vị hồng trà lan toả ra chung quanh.

Lãnh Ly đặt xuống trước mặt hắn một chén, mỉm cười ôn nhu như nước "Anh uống một chút đi, thư giãn tinh thần."

Tu Thần Khước rũ mi nhìn chén trà có màu xanh lục diệp nhàn nhạt kia, ngón tay thon dài không ngừng xoa huyệt thái dương, thân thể vì cơn đau đầu này mà mệt mỏi tới độ tâm tình không tốt, hồi lâu sau mới mở miệng giọng trầm trầm "Có việc gì?"

Lãnh Ly cẩn thận quan sát thái độ của hắn, chắc chắn rằng lúc này thích hợp mới nũng nịu đáp.

"Chẳng phải anh hứa cho em câu trả lời sao?"

Kỳ thật ả cũng rất nóng lòng muốn biết, ước mơ từ bé tới lớn của ả duy nhất chỉ có việc muốn cưới người đàn ông này. Không phải vì tiền tài địa vị, ả là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc sinh ra chưa từng thiếu thốn, cưới Tu Thần Khước ngồi vào vị trí Tu phu nhân, chẳng qua là vì tình yêu.

Hắn nghe ả ta nói, không vội suy nghĩ gì nhiều, lười biếng hỏi "Em muốn thế nào?"

Lãnh Ly cắn cắn môi, bộ dáng hơi uỷ khuất lẩm bẩm "Em đã chờ đợi anh rất nhiều năm, anh xem chúng ta lớn lên bên nhau lâu như vậy... mơ ước của em chẳng lẽ anh còn không biết, anh lại hỏi em muốn thế nào, tất nhiên là em muốn kết hôn với anh rồi."

Tu Thần Khước liên tục xoa xoa trán, sắc mặt có chút không ổn định trả lời.

"Được, theo ý muốn của em."

Lãnh Ly nghe xong thất thần nhìn hắn, ả thật sự không thể tin được đây là sự thật. Trước đây cho dù đề cập tới nhiều lần hắn vẫn luôn không chút để tâm tới, như thế nào lần này lại thông suốt quá nhanh như vậy?

"Khước, anh nói thật sao?" Ả ta kích động reo lên, hiện tại thực sự được hắn đồng ý cùng mình kết hôn có chút không giống sự thực.

Tu Thần Khước hơi nhíu lông mày kiếm, mơ hồ vừa muốn nói điều gì đó thì trên đỉnh đầu lại truyền tới một trận lực đạo đau đớn tới nhức óc, hắn cúi đầu bóp trán, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Thân thể cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, liền giây kế tiếp bưng mặt, khó khăn hô hấp...