Adam lập tức đuổi sát theo Cố Tư Vũ, cậu ta vội vàng hô lên "Cố tiểu thư! Xin cô chờ một chút!"
Cố Tư Vũ không ngừng bước đi, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào... Sai từ khi bắt đầu trùng sinh hay là đã sai từ khi cô rung động trước hắn ta?
"Cố tiểu thư!" Một lực mạnh mẽ kéo lấy cổ tay nhỏ của cô khiến cô theo quán tính xoay người lại, đối diện với ngũ quan chật vật tràn đầy mồ hôi kia của Adam.
Cô vùng vẫy rút tay, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mới đứng được vững. Vội vàng lau đi khoé mắt đầy lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào "Là Tu Thần Khước không muốn nhìn thấy tôi..."
Adam phiền não thở dài một hơi, dùng vẻ mặt hối lỗi nói "Cái này, thật ra ông chủ khoảng thời gian đi California đã gặp chút chuyện ảnh hưởng tới thân thể cho nên mới trở thành như vậy..."
Bây giờ thì hay rồi đây, chính bản thân đuổi Cố tiểu thư đi, sau này nếu nhớ lại ông chủ không phải là muốn tự ngược chết mình đấy chứ...
"Ba tháng kia ngài ấy chính là phải nằm một chỗ, sống thực vật..." Cậu ta mím môi thành đường thẳng tắp, cúi thấp đầu không đối diện với cô "Đều do tôi thất trách, không bảo vệ chu toàn cho ông chủ."
Cố Tư Vũ nghe xong những lời này của Adam, trong lòng liền dâng lên một trận mờ mờ bất an.
"Trên đường trở về đây chúng tôi gặp tập kích, trực thăng bị bắn hạ, ông chủ cùng vị bằng hữu rơi xuống dưới biển phải mất nửa ngày để tìm kiếm..."
Hai bên màng nhĩ của cô liền âm u giống như vừa bị tác động mạnh tới, liền đó cảm nhận rõ được tình cảnh mặc dù không ở cùng chỗ với hắn lúc hắn bị thương, cũng không tận mắt chứng kiến Tu Thần Khước khổ sở sống thực vật ba tháng trong bệnh viện nhưng cũng đã đủ khiến cho cô kinh hồn bạt vía, linh hồn đều run rẩy.
Khoảng thời gian cô hưởng thụ sự nhàn hạ ở trong dinh thự, vô tình không hề hay biết hắn sinh tử chưa rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trong tức khắc trở nên tái nhợt, cô nắm chặt bàn tay, thất thần mà mấp máy cánh môi.
"Đều là sự thật sao?"
Adam nhìn chằm chằm cô thời gian thật dài, chậm rãi gật đầu tỏ vẻ chắc như đinh đóng cột đáp "Đúng vậy Cố tiểu thư, cô cũng đừng trách tiên sinh nữa, ngài ấy thời gian qua trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài tới mức khí quan suy kiệt, cơ hội sống sót chỉ còn vài phần trăm nhỏ..."
Cố Tư Vũ ngẩn người ra, bắt lấy cổ tay cậu ta thu hồi tới nhanh gấp rút hỏi "Tại sao chuyện như vậy không hề liên lạc cho tôi?"
"Không chỉ bản thân ông chủ thương nặng mà ngay cả anh em Hắc Huyền Bạch và Lôi lão đại cũng phải nằm lưu lại thời gian điều trị, tôi thật không còn tâm trí nào nhớ được nữa..."
Cô mở lớn mắt, bởi vì Adam nói ra những điều này liền đó cảm thấy trong lòng đều chấn động phát điên rồi. Tu Thần Khước, đám người Adam bọn họ lẫn hắn ta bị thương chính mình tại sao lại một chút cũng không được biết?
Kiếp trước đây hắn đã từng trải qua những chuyện này sao? Trong nhất thời Cố Tư Vũ tâm lạnh xuống như nước, một khoảng trí nhớ không rõ nét đua nhau xuất hiện trong đầu.
Kiếp trước chỉ nghe qua tình huống Tu Thần Khước từng làm giải phẫu, đối với cô mà nói hai từ này chẳng thèm để vào tâm. Thậm chí còn nghĩ rằng, chẳng qua cũng chỉ là chút bệnh thông thường mà thôi có gì mà ghê gớm, hơn nữa hắn ta ở trước mặt cô đừng nói là lộ ra biểu cảm khổ sở, thậm chí hắn lúc nào cũng bày trên mặt doạ nạt người khác.
Ngược lại nếu là cô bị thương một chút, thì cũng có thể tưởng tượng ra được cái hình dạng kia của hắn phẫn nộ như thế nào. Còn cô thì sao? Hắn tổn thương nghiêm trọng, hắn nguy hiểm tính mạng, cô thậm chí không hề hay biết.
Cố Tư Vũ mím chặt môi tới trắng bệch, thời gian qua hắn thống khổ như thế, đau đớn như thế... mới nghĩ tới thôi cũng đã không chịu nổi rồi.
"Ngu ngốc..." Cô bật thốt, vậy mà còn trách cứ hắn tại sao lại quên đi cô, vô tình với cô như vậy? Hoá ra, chính cô bấy lâu nay mới là người vô tình.
Adam biểu cảm trên khuôn mặt ảm đạm, cậu ta trùng mí mắt nhìn mũi giày da kia của mình. Lại tiếp tục nói "Ông chủ ở trong quá trình điều trị đau đớn thể xác hành hạ, tưởng như không còn cầm cự nổi được nữa nhưng vẫn có thể sống sót."
Tất cả những điều cậu nói đều là sự thật không mang nửa lời dối trá, Hoắc Bắc Cảng đã nói với cậu rằng nếu ông chủ ngài ấy không phải do Lục Thiếu Sơ thần y nổi danh cứu chữa, thì căn bản không có cách nào qua khỏi được.
Rơi xuống từ độ cao mấy nghìn mét, lục phủ ngũ tạng dập nát, xương cốt thành mảnh vụn. Di chứng để lại kia chẳng qua chưa đến lúc phát tác ra ngoài.
Hắn ta thật ra cũng chỉ là con người bình thường, không phải thần thánh.
Lồng ngực Cố Tư Vũ trong nháy mắt thắt chặt tới độ nhấp nhô, khó khăn mà hít thở, nước mắt đã se khô trên má lại được bao phủ bởi một tầng lớp nữa, không ngừng tuôn xuống...
Rõ ràng kiếp trước thời điểm hắn đứng trước mặt cô vô cùng mạnh khoẻ, không hề xuất hiện bất cứ sự đau khổ nào lại chỉ là cái vỏ bọc mà thôi?
Cố Tư Vũ xoay người hướng phía huyền quan có ý định muốn quay trở vào gặp Tu Thần Khước nói chuyện rõ ràng, thì lúc này Adam đã ngăn cản cô lại.
Thân ảnh cao lớn của cậu ta đứng chắn trước mặt cô, dùng giọng nghiêm túc nhắc nhở "Cố tiểu thư, bây giờ không phải là lúc cô kích động."
"Vậy anh nói xem tôi phải làm sao?" Cố Tư Vũ theo quán tính ngẩng đầu, đầy vẻ chua xót.
"Hiện tại ông chủ không nhớ cô, nếu quay lại không chừng ngài ấy còn hạ thủ giết chết cô."
Đúng vậy, bệnh sạch sẽ của hắn ta từ trước tới nay vẫn giống như cũ, hắn chán ghét khi nhìn thấy phụ nữ ở gần với mình trong bán kính mười mét, kiếp trước ngoại trừ cưỡng chế cô bên cạnh thì chưa từng có ngoại lệ...
"Tôi sẽ sắp xếp nơi ở mới cho Cố tiểu thư trong khoảng thời gian này, cô hãy rời đi trước khi ông chủ phục hồi trí nhớ." Adam tiếp tục nói thêm.
Cố Tư Vũ hít hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, Adam mới liên lạc với Phổn Sát tới hộ tống cô.
Cậu ta áy náy gãi phía sau vành tai "Đều tại tôi... đáng lẽ ra hôm ấy khi ông chủ muốn trở về Châu Á, tôi nên ngăn cản lại mới phải..."
Cô lắc đầu, thuận tay đập lên cầu vai cậu ta an ủi "Anh đã làm rất tốt công việc của mình rồi, mà, không có bị thương gì đâu chứ?"
Adam sảng khoái vỗ ngực "Tôi rất khoẻ, lúc đó chỉ bị một vài vết thương nhỏ."
"Thế thì tốt."
Người hộ vệ này theo Tu Thần Khước nhiều năm, lòng dạ trung thành một mực không đổi. Bất quá kiếp trước bởi vì cô thường xuyên gây chuyện thị phi cho nên cậu ta cũng không ưa gì cô, trùng sinh lại có vẻ cảm tình tốt hơn chút đỉnh.
"Ôi? Xem ai đây nào?"
Từ đằng sau lưng vang lên tiếng nói, Cố Tư Vũ không xoay người nhìn cũng đã nhận ra chủ nhân của thanh âm này là ai, tức khắc cảm xúc trong lòng đều lạnh ngắt xuống.
Lãnh Ly bước chân di chuyển có phần kiêu ngạo, giày cao gót nện xuống nền lát gạch đá hoa từng bước tiến về phía cô.
"Aida, là tiểu thư họ Cố đây mà, sao lại đứng ở trước cổng nhà thế này? Không phải bị đuổi đi rồi đó chứ?" Giọng nói của ả ta đầy trào phúng lẫn châm chọc.
Cô Tư Vũ nắm chặt bàn tay, khoé môi câu lên nụ cười, xoay lại người.
Lãnh Ly mặc chiếc váy bó sát màu tím than, trang điểm sắc sảo nhưng vô cùng bắt mắt, không phủ nhận thì ả cũng thuộc trong top những mỹ nhân đẹp nhất Kinh Đô.
Cô liền giây kế tiếp đã nhảy mũi liên tục, mùi phấn và mùi nước hoa trộn lẫn nhau trên người ả ta khiến cho da đầu cô ngứa ngáy, cỗ hoắc hương kia nồng đậm tới mức da gà da vịt cô thi đua nhau nổi lên...
Lãnh Ly khinh thường tránh né đứng sang xa một bên, hắng giọng "Thật bất lịch sự."
Cố Tư Vũ xoa xoa sống mũi vẫn còn chút ngưa ngứa, con mẹ nó nói ai bất lịch sự chứ?
Cô đem đầu ngẩng lên, nhìn ả ta chưa đầy nửa giây đã giả vờ lùi về phía đằng sau mấy bước chân, đưa tay phe phẩy trước mặt mình, nói.
"Xin lỗi tôi từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, mà bệnh nặng nhất, là dị ứng với mấy ả trà xanh đấy."