Đúng lúc phi cơ được Tu Thần Khước điều khiển bay lên cao thì từ phía trước đã trông thấy hai chiếc phi cơ khác đang áp sát, có ý định muốn tấn công bọn họ.
"Lôi Báo, bắn." Hắn vừa dứt lời liền lên tiếng ra lệnh cho Lôi Báo.
Lôi Báo chĩa súng về chiếc trực thăng cách ước chừng năn mét không do dự nhả đạn, tiếng ầm ầm vang lên, không chỉ một mình Lôi Báo bắn mà kẻ địch cũng không chịu nhún nhường nửa phân.
Đạn bắn ra làm vỡ hầu như hết các ô cửa kính, một viên bay nhanh như chớp xẹt qua trước mắt Tu Thần Khước găm sâu vào thành đầu phi cơ, bộ phận truyền điện chập cháy, nổ lên đôm đốp.
Tu Thần Khước phóng tầm mắt qua phía đạn truyền tới, ngũ quan sắc lạnh như hầm băng đem máu toàn thân kẻ khác đông cứng, hắn nhanh chóng điều khiển cần gạt blade điều này khiến hai bên trái phải của trực thăng tạo mô men làm thân phi cơ nghiêng sang phần tương ứng. Quay sáu mươi độ.
"Tên này không tầm thường!" Lôi Báo nghiến răng, ngả người ra phía sau ghế, thuần thục lắp thêm vào một dải băng đạn.
"Ngươi, cầm lái." Tu Thần Khước túm cổ tên phi công kéo tới.
Tên phi công run run điều khiển trực thăng, Tu Thần Khước chuyển chỗ ngồi sang phía bên cạnh, room to lên chuẩn xác ngắm vào phần đầu kẻ địch. Đồng tử mắt hắn hơi co rút, cũng là lúc kẻ địch nhả đạn.
Bang, đạn xuyên qua đỉnh đầu hắn cách mấy cen ti mét găm vào thái dương tên phi công đang cầm lái, anh ta chỉ kịp ré lên một tiếng rồi không khí ngập ngụa mùi máu tánh, huyết cầu đỏ tươi trào ra quanh co trên mặt anh ta.
Tu Thần Khước hơi nheo mắt, hắn nhanh như chớp lao qua bắt lấy tay lái trực thăng đang đung đưa mất thăng bằng "Lôi Báo, lái được không?"
"Để tôi!" Lôi Báo kéo cái xác tên phi công ra khoang đằng sau, gật đầu đáp.
Anh tuy không rành lắm về việc điều khiển máy bay nhưng lúc trước đã từng học một khoá huấn luyện quân đội, có học qua cách lái trực thăng lên thẳng.
Anh ngậm chặt băng đạn ở miệng, hai cánh tay rắn rỏi màu đồng giữ chặt vô lăng thật chuyên chú di chuyển, luồng gió quật càng lúc càng mạnh, nước mưa theo khung cửa sổ tát vào khuôn mặt cương nghị của anh khiến nước da màu đồng ướt đẫm. Bộ dạng chật vật lần đầu tiên xuất hiện sau bốn năm nay cầm quyền ở tổ chức, bên môi bạc tình của anh nở nụ cười lạnh, cũng rất lâu rồi chưa cùng vị bằng hữu này của mình chinh chiến.
Hưng phấn tới mức từng sợi dây thần kinh đều đang nóng lên rồi đây...
Mưa gào thét như muốn kéo cả bầu trời kia đổ sụp xuống, âm thanh ầm ầm của súng đạn, khoang chiếc phi cơ tràn ngập mùi thuốc súng và mùi máu.
Một trận va chạm lớn tới mức rung lắc dữ dội, bên trái lẫn bên phải đều là hai chiếc phi cơ đang ra sức áp đảo. Trực thăng của bọn họ bị động kẹp ở chính giữa, tiến không được lùi không xong, Tu Thần Khước quan sát hiện cảnh rồi hắn nghiến răng gầm lên "Cậu cầm cự thêm một lúc!"
Lôi Báo cười khẩy "Tôi là ai cơ chứ?"
Tu Thần Khước coi như yên tâm về bạn của mình, hắn nạp đạn, tổng cộng hai mươi viên.
Một khẩu súng lục bạc được hắn kẹp ở đai quần âu, hắn nhấc lên súng tỉa, dùng sợi dây kim loại có độ dài và chắc chắn bó vào quanh eo nhỏ. Không do dự mở tung cánh cửa khoang phi cơ, gió đập mạnh vào thân người đàn ông cao lớn nhưng không quật ngã nổi hắn, ở trong màn mưa đạn xối xả từ hai bên bọn họ đang trong tình cảnh bị áp đảo hoàn toàn.
Hắn vòng sợi dây kim loại kia thật chắc vào thân ghế ngồi, một đầu gối quỳ xuống một đầu gối trụ lên tạo thành hình vuông. Đôi mắt hơi nheo lại nhìn qua lỗ ngắm, thấy được tổng cộng sáu tên phía kẻ địch đều trang bị vũ khí.
Thần sắc hắn vô cùng lãnh đạm, cầm khẩu súng bắn tỉa nặng trên năm kilogram, nhả đạn.
Bang lên từng tiếng lớn viên đạn vô tình từng phát bắn ra giết chết kẻ địch. Một tên hai tên rồi ba tên ngã xuống, cho tới khi phi cơ mất thăng bằng xiêu vẹo muốn nhào xuống...
Lôi Báo nghiến răng, với khả năng của anh không thể cùng một lúc vừa điều khiển trực thăng vừa ngắm chuẩn để bắn được, điều này chỉ có Tu Thần Khước mới có thể thực hiện.
Đành vậy, anh thật chú trọng di chuyển trực thăng, gió bão quá lớn chỉ cần lơ là một chút là rơi ngay.
"Cẩn thận." Tu Thần Khước ném lại một câu, đem cả thân người cao lớn kéo lên bên trên mui trực thăng.
Hắn dùng một tay bám lên thành mui trực thăng, nâng cả người nằm lên trên nóc. Mưa gió từng trận quật vào tấm lưng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn khiến hắn hơi nhíu nhíu lông mày, cùng với áp lực suất không khí như muốn đè nát phổi người khác hắn gồng hết sức lực trụ thật chắc. Mái tóc đen huyền ướt đẫm rủ xuống trước trán, hắn lên nòng, thanh âm reo vang trong không gian, đạn liên tục nhả thành tiết tấu bắn về phía kẻ địch.
Sau đó chiếc trực thăng kia bị hắn đốn hạ, chiếc khác đã bay lên áp đảo...
Khung cảnh mờ mịt bởi màn mưa đục ngầu, nhưng trong nước còn lẫn dư vị tanh nồng của máu không khỏi khiến người ta run rẩy.
Bang, bên vai Tu Thần Khước truyền tới cỗ áp suất đau đớn, hắn theo bản năng nhíu nhíu lông mày. Một viên đạn găm sâu vào trong da thịt người đàn ông, máu tươi tràn ra hoà lẫn cùng nước mưa.
Hắn mím môi thành một đường thẳng tắp, phải tiếp tục chống cự cho tới khi nào cứu viện tới.
Còn có em, đang đợi tôi quay về...
Nghĩ đến việc này đôi con ngươi hắn như được thắp mồi lửa cháy sáng rực rỡ, hắn gồng mình chống lại cảm giác tức thở đang xâm lấn, hoà mình cùng tâm bão dường như bất cứ khi nào cũng có thể đẩy hắn xuống dưới biển sâu đen ngòm kia. Nếu là người bình thường sẽ không thể nào bình tĩnh được, nhưng đây là hắn, hắn là Tu Thần Khước.
Màn giao đấu súng đạn trên không trung kéo dài ba phút, ầm ầm tiếng động lớn, đằng sau đuôi phi cơ một chiếc phi cơ khác đang đâm trực diện vào tạo nên trận rung chuyển mất thăng bằng, Tu Thần Khước bám lấy thành mui trần làm bằng sắt dày. Tầm mắt phóng về phía điểm xuất phát.
Súng tỉa liên thanh bắn về phía hắn, Tu Thần Khước nằm sấp. Rút từ trong cạp quần âu ra khẩu súng lục.
Nam nhân không rõ mặt trên phi cơ kia áp sát gần hắn, một khắc sau, quả bom cỡ A lăn tới. Đôi con ngươi Tu Thần Khước co rút, gầm trong cổ họng một tiếng trầm thấp nghiến răng nghiến lợi nhảy xuống.
"Lôi Báo, nhảy mau!"
Lôi Báo theo đó bỏ lái, bám theo sợi dây kim loại trượt xuống, chưa đầy nửa phút sau trực thăng phát nổ một tiếng kinh thiên động địa. Áp suất không khí cuồn cuộn xô tới cùng khói lửa mịt mù, trong chốc lát những mảnh vụn sắt bay tứ tung, rơi xuống lả tả, đại diện quỷ môn quan mở ra trước mắt.
Trên bầu trời đen ngòm loé lên điểm sáng, lửa phừng phừng cháy mịt mùng, trong gió bão mưa lạnh hai người đàn ông cùng rơi xuống bên dưới biển sâu...
Lực đè của nước khiến tứ chi hắn như muốn rời rạc ra, tựa như ngọn núi thái sơn đè nặng trên cơ thể. Phía trước ánh sáng càng lúc càng mờ dần, trước khi ý thức hắn nhạt đi, liền trông thấy hình hài một cô gái. Cô ấy đang cười, đôi mắt xinh đẹp giống như loài chim bồ câu.
Cố Tư Vũ...
Đến lúc sắp chết, trong đầu óc tôi vẫn chỉ nhớ tới em.