"Ồ?" Lãnh Ly cười khẩy "Quá quắt? Tôi quá quắt hay em gái anh quá quắt? Thời điểm hơn nửa năm trước khi Khước từ California gặp tập kích suýt mất mạng, khắp người không có chỗ nào lành lặn, thậm chí di chứng để lại cho đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, cô ta một chút cũng không hề hay biết nữa kìa. Giờ lại bởi vì cái chấn thương nhỏ ngoài da mà tỏ vẻ thương tâm, đạo đức giả vừa thôi, Cố tiểu thư à."
Cố Tư Vũ im lặng không nói, đúng thật thời điểm đó cô không nhận được chút tin tức nào về Tu Thần Khước, cũng không làm cách nào liên lạc được với hắn. Thế nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa cũng không có nghĩa một người ngoài cuộc như cô ta được phép thể tuỳ tiện phán xét.
"Lãnh tiểu thư, lời cô nói quả thực không sai, nhưng bất quá, việc ấy đối với cô có can hệ gì? Đừng có mâm nào cũng chõ cái mõm cô vào, để dành sức lực tự bồi dưỡng thân thể chút đi." Cô không lạnh không nhạt phản bác.
Sắc mặt Lãnh Ly sa sầm "Không có can hệ với tôi, thế nhưng tôi lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã và là vị hôn thê sắp cưới của anh ấy. Cảnh cáo cô, sau này tránh xa Khước một chút, người như cô, vừa không tim không phổi, vừa tiện nhân."
"Cô nói cái gì?" Cố Tư Cảnh một bên đã không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Lãnh Ly "Con mẹ nó, câm cái miệng cống của cô lại. Nhìn bề ngoài thì thuận mắt đấy, nhưng thở ra câu nào là bốc mùi câu ấy, cô lấy cái danh nghĩa thanh mai thanh quế gì gì đó ra đây khoe khoang làm cái quái gì? Doạ người hả?"
"Còn cái gì mà vị hôn thê sắp cưới? Đệch mịa, cô lừa ai thế? Em gái tôi băng thanh ngọc khiết, cái tên họ Tu kia không cưới em tôi lại đâm đầu vào bãi phân trâu nhà cô, mới chính là mắt mù!"
Cố Tư Cảnh bình thường tính tình hoà đồng, ít khi nổi cáu. Nhưng mà luận về công phu ngoài miệng thì độ ngoa ngoắt không ai sánh bằng anh, một khi đã chọc tức anh thì chính là tự tìm đường chết, sẽ bị anh chỉnh cho một trận ra nếp ra tẻ.
Cố Tư Vũ âm thầm bấm like cho anh trai mình, Lãnh Ly phen này chính là đụng nhầm người rồi.
"Anh...!" Lãnh Ly chỉ tay về phía Cố Tư Cảnh, giận tới mức nửa ngày không thốt lên lời.
Không khí còn đang giương cung bạt kiếm, lúc này, Lục Thiếu Sơ cùng Adam và anh em Hắc Huyền Bạch đi đến.
Lục Thiếu Sơ không quá quan tâm đến hoàn cảnh hiện thời, cũng không chú ý Lãnh Ly có mặt ở đây, đảo mắt nhìn về phía Cố Tư Vũ hỏi "Tình trạng của Khước như thế nào rồi?"
Cố Tư Vũ đáp "Còn đang tiến hành sơ cứu, vết thương trên đầu anh ấy có vẻ rất nặng."
"Vết thương ở vùng đầu sao?" Lục Thiếu Sơ nhíu chặt lông mày.
"Đúng vậy."
"Theo lý mà nói, vết thương ngoài da sẽ không khiến cho cậu ta trở thành như thế đâu..." Vết thương nằm ngoài da không thể nào có thể gây ra tác động mạnh đến mức lâm vào hôn mê luôn được. Chắc chắn, di chứng cũ kia của hắn bởi vì chịu đả kích cho nên cùng một thời điểm đã phát tác ra bên ngoài rồi.
Lục Thiếu Sơ nhìn sang Adam "Tôi cần xem tình hình của cậu ta một chút."
Adam "Được, Lục tiên sinh, để tôi nói một câu với bác sĩ trong đó."
Adam trao đổi vài câu với vị bác sĩ kia, thái độ của ông ta rõ ràng là thay đổi hẳn. Rối rít nhường đường cho Lục Thiếu Sơ, trên nét mặt tràn đầy vẻ sùng bái cùng kính cẩn.
"Anh ta là ai vậy?" Cố Tư Cảnh hỏi cô.
"Lục Thiếu Sơ, hắc thần y nhân trứ danh đó, anh không biết anh ta à?"
Cố Tư Cảnh xua tay "Là cái quái gì mà ông đây phải biết? Chẳng phải chỉ là một tên hắc thần y nhân thôi sao? Ông đây chính là bạch thần y nhân luôn đó có được không hả?"
Cố Tư Vũ khinh thường không thèm chấp anh, não tàn, quá não tàn.
"Cố tiểu thư, Lãnh tiểu thư, Cố tiên sinh."
Adam xong việc trao đổi ở bên kia cùng viện trưởng, hướng phía mấy người bọn cô khách khí chào hỏi "Nếu như có chuyện thì mọi người tạm thời cứ rời đi trước, mọi thứ còn lại đã có chúng tôi rồi."
"Không có việc gì, tôi ở lại đây xem tình hình của anh ấy." Cố Tư Vũ nói "Anh hai, anh về nhà trước đi."
Cố Tư Cảnh gật đầu "Anh biết rồi." Lại quay sang nhìn Lãnh Ly một cái không mấy thiện cảm "Còn con vịt bầu nhà cô, đừng có ở lại đây kêu quác quác nữa, mau lăn đi. Để em gái tôi chung một chỗ với cô chính là thảm hoạ nhân loại."
Lãnh Ly giận tới mức bật cười "Hảo, hay cho cái miệng lưỡi không xương như anh. Chẳng khác gì mấy mụ đàn bà."
"Câu chửi đàn bà này là câu của Khổng Tử, ý chỉ đàn bà là loại nhiều chuyện, bản tính ích kỷ hẹp hòi, bụng dạ tiểu nhân. Cô áp dụng lên tôi, đây chính là đang tự vả vào mặt mình đấy à?" Anh nhướn mày, giọng nói châm chọc.
"Anh...!" Lãnh Ly hoàn toàn á khẩu.
"Thôi, giải tán dùm, không khí nơi này sắp bởi vì sự xuất hiện của cô làm cho chướng khí mịt mù luôn rồi."
Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Tư Vũ "Anh em chính là anh em, mặt dày như nhau."
"Adam, tôi đi trước, chốc nữa sẽ quay trở lại."
"Lãnh tiểu thư, cô đi thong thả." Adam cung kính.
Cố Tư Cảnh cùng Lãnh Ly không nể mặt nhau mỗi người cắn xé nhau một câu mới vừa lòng rời đi. Không khí trong phòng chờ trở về trạng thái yên ắng vốn có, Cố Tư Vũ ngồi nói chuyện phiếm cùng Adam và hai anh em Hắc Huyền Bạch, đại khái thời gian cô rời khỏi Tu gia không có chuyện gì phát sinh. Mấy vị bằng hữu kia vẫn còn lưu lại ở đây, nội tình điều tra một số loại việc chính cô không biết được mấy.
Bên trong phòng cấp cứu, các chuyên viên bác sĩ cao cấp nhất của bệnh viện cũng hoàn thành nhiệm vụ. Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm sau lưng, chính mình vừa mới chữa trị vết thương cho vị đại nhân vật tai to mặt lớn ở Kinh Đô, vẻ mặt ai nấy tái mét, tâm trạng kéo căng như dây đàn. Từng mũi kim khâu xuống phần đầu nam nhân còn đang hôn mê sâu đều hết sức cẩn thận, chỉ sợ lỡ tay một cái liền mất cái mạng quèn này.
Lục Thiếu Sơ nhìn sơ qua tình trạng hiện tại của Tu Thần Khước, liếc mắt cũng đoán được phần nào. Chấn thương ngoài da kia của hắn chỉ là một chút, tác động vào bên trong mới là chính, trọng yếu vụ va chạm kia đã kích thích đến não bộ, xem chừng hắn đang rơi vào giai đoạn chuyển biến ký ức.
Thôi miên không có khả năng làm cho hắn ta nhớ lại, vậy thì đối với tác động bên ngoài đến ký ức chắc hẳn sẽ có khả năng cao hơn. Lục Thiếu Sơ suy nghĩ qua, nhìn nam nhân thần sắc nhợt nhạt nằm ở trên giường, ngay cả khi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này cũng không buông xuống phòng ngự theo bản năng, Lục Thiếu Sơ cảm thán, tên họ Tu này quả thật đúng là không phải nhân loại.
"Bây giờ, chỉ còn nước trông chờ vào việc cậu có muốn nhớ lại hay không muốn nhớ lại thôi..." Lục Thiếu Sơ thở dài xoay người đi ra bên ngoài, anh cũng hết cách, thuật thôi miên không có khả năng xâm nhập vào tinh thần hắn thì anh không thể giúp được gì.
Nam nhân nằm trên giường, hai chân mày nhíu chặt, nỗi đau đớn ùn ùn kéo đến như thể có kim châm ở trong óc khiến cho thân thể hắn đầy mồ hôi. Từng mảnh vỡ tựa như được ghép nối lại, đem tạo thành một bức màn mờ ảo, sau đó càng lúc lại càng rõ nét, chiếu đến một đoạn thời gian vô định...