Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?




"Được được, vú sẽ tranh thủ đi hấp bánh bao." Bà vú nuôi cười nói.

Tu Thần Khước đặt ly trà trong tay xuống bàn, nâng mắt nhìn bà vú nuôi một cái, mở miệng "Cám ơn."

"Đừng khách sáo ha, là người một nhà cả." Bà vú nuôi tự nhiên vỗ vỗ lên cầu vai rắn chắc của nam nhân, sau đó xoay người đi xuống gian bếp.

Cố Tư Vũ trợn mắt há mồm, vú à, thực sự quá lợi hại rồi nha! Cái tên đại ma vương mặt liệt này lại có thể ngồi im để cho người khác động tay động chân với mình mà không hề có chút phản ứng, đẳng cấp!

"Tu tiên sinh, lần trước phải cảm ơn cậu đã chiếu cố cho công ty nhà chúng tôi rất nhiều, thực sự nếu không có cậu thì không biết được gia đình chúng tôi hiện tại sẽ như thế nào." Cha Cố vẻ mặt chân thành nói.

Cố Tư Cảnh bên cạnh bồi thêm "Số tiền anh đã bỏ ra để thu mua Cố thị, thời gian này nếu như có thể thuận lợi quy hoạch khu thương mại Hoàng Thiên, tôi sẽ thu xếp hoàn trả."

Tu Thần Khước không chú ý đến lời bọn họ nói, đơn giản chỉ trả lời qua loa một câu "Được." Hắn cũng không mấy quan tâm, số tiền đó với hắn chỉ là con số nhỏ, có hoàn trả cũng được mà không hoàn trả cũng không sao.

Thời điểm thức ăn được đưa lên, trong gian bếp nhộn nhịp trò chuyện một hồi cùng với âm thanh va chạm bát đũa, không khí cũng hoà hợp vui vẻ rất nhiều. Hoàn toàn khác xa với dự tính của Cố Tư Vũ, cái tên nam nhân này cũng dễ chung sống với người khác đó chứ nhỉ...

Đúng lúc này, bóng đèn trên trần đột ngột cúp điện.

"Oa, sao vậy? Có thông báo cúp điện hả?" Cố Tư Cảnh kêu lên.

"Không có, chắc là cái bóng đèn này hỏng rồi."

"Con đã thấy bóng đèn này chập chờn từ mấy ngày trước rồi, lúc chuẩn bị tìm công nhân đến đây thay, nhưng mà thời gian bận rộn lại quên mất việc này." Cố Tư Vũ bật đèn flash trên điện thoại, chiếu sáng một chút nhìn lên trần nhà "Anh hai, mau đi lấy một cái bóng đèn mới xuống đây để thay vào."

"Khước, thật xin lỗi nha, vốn dĩ mời anh ăn bữa cơm nhưng lại để anh chịu khổ một chút rồi." Cô hướng phía Tu Thần Khước nói.

Hắn cũng không để ý nhàn nhạt đáp "Không có gì."

"Trong nhà mình có ai biết thay bóng đèn a?"

Mẹ Cố "Tiểu Cảnh, con mau tới thay."

"Oa, tại sao lại là con? Con còn chưa từng làm qua mấy việc này đấy có được không?"

"Cái thằng nhóc này, quá vô dụng rồi, vì thế cho nên hai mươi mấy tuổi đầu còn chưa có bạn gái."

"Oan uổng quá mà, là con không thích có bạn gái đó. Chứ đẹp trai ngời ngời như con tìm đâu không được một mỹ nhân chân dài tới nách chớ?" Cố Tư Cảnh bức xúc phản bác.

Cố Tư Vũ ảo não xoa xoa mi tâm, thật hết lời để nói. Cô kêu anh vác cái thang qua, chính mình tự trèo lên lắp. Vốn cô dự định sẽ tự tay thay, lại không nghĩ tới Tu Thần Khước còn trầm mặc ngồi ở bên cạnh, lạnh nhạt nói "Để tôi thay."

Cố Tư Vũ không giấu nổi vẻ chấn động hiện trên khuôn mặt, thực sự là kinh ngạc a. Hắn tại sao lại đưa ra loại yêu cầu này?

Tu Thần Khước "Như thế nào?"

"A, không có, chẳng qua là không nghĩ tới anh còn biết thay bóng đèn." Cố Tư Vũ thành thật nói.

Hắn nhàn nhạt nhìn cô "Coi tôi đần sao?"

"Khụ..." Cố Tư Vũ tự tát chính mình trong lòng vài cái cho tỉnh, bà nội ơi, tuy EQ của hắn thấp nhưng cũng không thể phủ nhận IQ người ta cao chứ? Cô lại đem hắn coi thành loại nam nhân không nhiễm khói lửa phàm tục, ngay cả một công việc đơn giản cũng không biết làm.

Không dám chậm trễ lâu la, cô nói với Cố Tư Cảnh đem thang bày ra.

"Việc nhỏ như vậy cũng phải làm phiền tới Tu tiên sinh đây rồi..." Cha Cố áy náy nói.

"Ây, làm khách mà lại khiến cậu khó xử quá."

Tu Thần Khước không để ý mấy lời khách sáo của bọn họ, trực tiếp cởi áo khoác bên ngoài ra vắt vắt trên thành ghế, sau đó trèo lên bên trên thang, ngẩng đầu chuẩn bị thay bóng đèn.

Cô là lần đầu tiên nhìn thấy hắn làm loại chuyện này, nhất thời nhìn đến độ thất thần.

Tay áo hắn hơi vén lên, lộ ra phần cổ tay trắng như khối ngọc, tinh tế lại rắn rỏi. Động tác thay bóng đèn cũng rất thành thạo, không hề giống như mới làm lần đầu tiên.

Một người đàn ông như Tu Thần Khước, trước đây cô còn cho rằng không nhiễm chút khói lửa phàm tục nào, cứ giống như hắn không thuộc về nhân gian. Một công việc bình thường hắn sẽ không bao giờ đụng đến, càng sẽ không biết, thế nhưng mà thời khắc khi tận mắt chứng kiến lại cảm thấy bản thân như là đang bị ma ám, bằng không tại sao cô lại cảm thấy hắn ngay cả thay bóng đèn cũng phong khinh đạm bạc đến mức như này a?

"Làm sao vậy?"

Dường như là phát giác cô gái đang chăm chú nhìn mình, hắn hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn cô, hai ánh mắt vô tình giao nhau.

Cố Tư Vũ mặt đỏ tim đập, tại sao càng nhìn lại càng thấy hắn đẹp trai thế hả? Cô nhất định là bị ma ám, quỷ ám!

"Khụ, không có việc gì."

Lại có thể có một ngày được chiêm ngưỡng mặt sinh hoạt này của hắn, không biết nên nói là có phúc hay có hoạ a? Hắn đến đây là để ăn cơm trả ơn, thế nhưng mà lại tự tay thay giúp nhà cô cái bóng đèn, loại hoàn cảnh này đại khái cô không kịp tiếp thu.

Tu Thần Khước không tiếp tục quan tâm, đem tầm mắt chuyển đến trên bóng đèn, tiếp tục thay.

"Bật đèn thử chút." Hắn nói.

Cố Tư Cảnh đứng bên dưới ngay lập tức duỗi tay đem công tắc bật lên.

Cơ hồ là ngay lập tức căn phòng liền bao trùm bởi một cỗ ánh sáng đèn điện, chiếu tới mọi ngóc ngách trong gian bếp. Cố Tư Cảnh phấn khởi nói "Sáng rồi, oa, cái này, Tu tiên sinh cậu lợi hại mọi mặt đi!"

"Chỉ là thay một cái bóng đèn thôi mà, anh khoa trương quá rồi đó." Cố Tư Vũ tỏ vẻ khinh thường.

"Giỏi thì em đi thay."

"Ban đầu em chính là dự định như vậy, không như anh việc gì cũng không biết làm."

"Tiểu Vũ, em đang sỉ nhục anh đó hả?" Cố Tư Cảnh trợn mắt nhào đến, nhéo sau ót cô một cái.

Cố Tư Vũ giật mình, theo bản năng lùi người về phía sau lại đúng lúc Tu Thần Khước từ trên thang đi xuống dưới, chân tay lảo đảo không vững, trực tiếp va cả người vào cái thang đằng sau lưng mình.

Cây thang vang ầm một tiếng, ngay lập tức hướng phía Cố Tư Vũ đổ nhào đến. Cố Tư Cảnh sợ tới mức kinh hãi hô lên "Tiểu Vũ, tránh ra!"

Nhưng bản thân cô còn chưa kịp nhận thức được tình hình, mơ hồ cảm nhận được một cánh tay nam nhân vươn ra kéo mình ôm vào trong lồng ngực.

Phanh một tiếng gắt gao, cái thang đổ xuống dưới. Nạn nhân lại chuyển từ Cố Tư Vũ sang Tu Thần Khước, cả cái thang to lớn nặng nề đập lên người nam nhân, hướng phía đầu mạnh mẽ va chạm.

Cố Tư Vũ thẫn thờ, bị hắn ôm chặt vào trong lồng ngực, mùi hương đặc biệt quen thuộc kia xộc thẳng vào mũi. Trong nháy mắt khi cô phản ứng lại, xoay người nhìn, chỉ kịp thấy Tu Thần Khước trên trán chậm rãi chảy xuống một dòng máu đỏ nhức mắt.

Cô vội vàng đẩy hắn ra, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập hốt hoảng "Bị thương rồi? Để tôi nhìn xem?" Lo lắng nhìn gương mặt nam nhân, bàn tay khẽ vuốt tóc hắn lên, trông thấy máu tươi chảy không ngừng trên trán, nhất thời trong lòng loạn cả lên tựa như có đàn nai vội vàng chạy qua, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

"Mau chữa trị vết thương! Mau mau, có đau lắm không? Chịu đựng một chút, tôi lập tức băng bó giúp cho anh... anh cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu nữa không?"

Mẹ Cố ở một bên hốt hoảng không kém "Xử lý vết thương một chút đã, đem hộp thuốc qua đây!"

Khung cảnh khắp nhà phút chốc nháo nhào cả lên.

Tu Thần Khước im lặng không nói, nhưng ngược lại sắc mặt nam nhân đã trắng bệch tới mức không còn chút huyết sắc nào.

Nhìn bộ dáng cô gái lo lắng cho hắn, nơi đáy mắt kia phản chiếu hình ảnh của chính mình, chỉ cảm thấy đầu đau tựa như muốn nứt ra, cảnh tượng quen thuộc xoẹt qua trong tâm trí, nhưng hắn càng cố nhớ lại càng đau hơn, loạng choạng vài bước, mọi thứ ở trước mắt hắn trở nên chòng chành chao đảo...