Ánh mắt của Phổn Sát lạnh lẽo như băng dừng lại trên khuôn mặt Tri Tiết, anh nghiến răng nhả từng chữ "Cách xa Tư Vũ ba bước."
Tri Tiết bình tĩnh nhã nhặn mà đáp "Anh có tư cách gì?"
Ánh mắt hai người giao nhau nổ ra tia sấm, Cố Tư Vũ khoé môi co giật vài cái, vừa mới giải quyết bọn họ ổn thoả xong lại kiếm chuyện với nhau là sao? Cô nhanh chóng đánh trống lảng "Các anh hiện tại vào nhà uống chút nước hạ hoả trước đi..."
Tri Tiết ngược lại vẻ mặt ôn hòa, híp mắt nhìn cô "Ban nãy ăn nhiều rồi, bây giờ còn ăn cơm tiếp được hay không?"
"Ừm, chắc là được..." Cố Tư Vũ miễn cưỡng trả lời, không muốn tiếp tục dây dưa cùng hai con người ngang ngạnh đó ở chỗ này.
Phổn Sát bước chân nhanh đi đến, kéo tay Cố Tư Vũ qua, khó chịu nhìn cảnh hai người trò chuyện như thể đang chứng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ không chỉ là bạn bè, hơn nữa tên khốn Tri Tiết kia còn muốn Cố Tư Vũ vạch rõ ranh giới với anh, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra anh ta cố ý.
"Không cần quan tâm cô ấy, mày tốt nhất sớm cút đi."
Cố Tư Vũ da đầu căng thẳng, này là sao? Hai cái nam nhân này cứ như nước với lửa, muốn bức chết cô mới vừa lòng có phải hay không?
Cô trực tiếp thoát ra khỏi bàn tay Phổn Sát, nhanh chóng nhập mật khẩu biệt thự "Được rồi, các anh mau vào nhà đi tôi giúp các anh xử lý qua vết thương một chút, đừng cứ mãi đứng ngoài này."
Ánh mắt của Phổn Sát càng u ám hơn "Cô muốn mời hắn vào nhà?"
Cố Tư Vũ trừng anh ta một cái "Anh đừng gây thêm phiền phức cho tôi!" Thế nào cô lại dây phải cái nam nhân không biết lý lẽ này cơ chứ?
Phổn Sát bị cô mắng, thật sự ngậm miệng, ánh mắt lại ngầm chứa đựng mùi nguy hiểm phóng về phía Tri Tiết.
Tri Tiết nhếch môi cười, không thèm quan tâm Phổn Sát, theo sau Cố Tư Vũ đi vào trong nhà.
"Tiểu Vũ, về rồi sao?" Cố Tư Cảnh trên tay đang bưng dĩa trái cây đi xuống từ hành lang, miệng nhai nhai, nhồm nhoàm hỏi.
"Vâng." Cố Tư Vũ tuỳ tiện nhón một miếng xoài "Cha mẹ đâu?"
"Đang chuẩn bị cơm chiều."
Cố Tư Cảnh vừa dứt lời liền nhìn tới hai người mặt mày hầm hầm như nuốt phải bom đứng đằng sau cô, trên khuôn mặt còn có vô số vết thương, anh thiếu chút phun sạch hoa quả trong miệng ra.
"Khụ... này, Tiết tiên sinh, Phổn Sát, các anh sao lại..." Cố Tư Cảnh vuốt vuốt ngực mình, khoé môi không tránh khỏi co giật.
Lời còn chưa nói hết, Tri Tiết đã mỉm cười hoà nhã "Cố tiên sinh, lâu rồi không gặp."
"À..." Cố Tư Cảnh vội đẩy dĩa hoa quả sang cho Cố Tư Vũ "Cám ơn Tiết tiên sinh có lời hỏi thăm, anh hôm nay đến Cố gia là...?"
"Ăn cơm."
Tri Tiết ngắn gọn xúc tích trả lời.
"Anh hai, em đi giúp hai người xử lý vết thương trước đã." Cố Tư Vũ cắt ngang.
"Mấy vết thương này làm sao mà có vậy?" Cố Tư Cảnh không nhịn được tò mò, hỏi một câu.
"Tai nạn xe đó." Cố Tư Vũ bịa bừa lý do, đẩy Cố Tư Cảnh về hướng nhà bếp "Anh mau đi chuẩn bị thức ăn nha, em mau xong thôi."
Cố Tư Cảnh ù ù cạc cạc không biết hai người này có quan hệ gì với em gái mình lại trưng ra bộ mặt như cả Cố gia anh lấy mất sổ gạo nhà họ vậy.
Anh quan sát tình hình có vẻ không khả quan cho lắm, nhưng cũng không muốn nhiều lời, nhún vai, đi xuống nói với nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn.
Hai mươi phút sau, ba người cùng nhau đi xuống nhà ăn.
Các vết thương trên người Phổn Sát và Tri Tiết đã được Cố Tư Vũ dùng nước khử trùng xử lý qua, tất cả chỉ là vết thương ngoài da, không quá nặng.
Nhà ăn.
Cha mẹ Cố ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Ông Cố đẩy gọng kính gọng vàng trên sống mũi, e ngại nhìn bà Cố, bà Cố lại nhìn chằm chằm ông, Cố Tư Cảnh lấm lét nhìn em gái mình, bầu không khí lộ ra chút khí tức áp lực.
Sau khi các món được vú nuôi mang lên, Cố Tư Vũ không nói chuyện cúi đầu liên tục gắp thức ăn, mặc dù bao tử đã được cô nạp no căng rồi nhưng vẫn phải cố gắng ăn tiếp, âm thầm cầu nguyện sự giày vò này mau chóng kết thúc.
Thế cho nên ngoại trừ âm thanh đũa bát va chạm thì trên bàn cơm cũng không có ai nói chuyện.
Cố Tư Vũ bên ngoài tỏ vẻ chuyên tâm ăn cơm, nhưng trong lòng càng thêm căng thẳng, đũa gắp cá liên tục trượt, cô cắn răng, thật muốn độn thổ.
"Để tôi gắp giúp." Tri Tiết mỉm cười nhẹ giọng nói, nhưng anh chưa kịp giúp cô gắp miếng cá ra, Phổn Sát đã nhanh như chớp vươn tay ra gắp lấy, bỏ vào trong bát cô.
Điều này, làm cho khuôn mặt người luôn hiền hoà như Tri Tiết có chút khó coi.
"Có miếng cá cũng không gắp được."
Phổn Sát chỉ trích, nhưng trong giọng nói không có chút nào lạnh lùng ngược lại còn có ôn nhu, Cố Tư Vũ thụ sủng nhược kinh. Da gà da vịt đua nhau nổi lên, miễn cưỡng thốt ra lời "Cám ơn..."
Anh ta đột nhiên tốt như vậy là muốn làm loạn gì nữa đây?
"Khụ..."
Cố Tư Cảnh nhìn một màn này, đang nuốt cơm liền sặc ho khù khụ mấy tiếng, tay liên tục vỗ ngực, vội vàng múc một muỗng canh uống vào.
Đây là đang quay cảnh trong phim tình cảm Hàn Quốc à?
Cha Cố hắng giọng một cái, nheo mắt đánh giá Tri Tiết ngồi ăn cơm bên cạnh Cố Tư Vũ.
"Cậu đây là...?"
Tri Tiết buông bát, lịch sự mỉm cười "Chào bác, cháu là Tri Tiết, bạn của Cố Tư Vũ."
Cố Tư Cảnh vuốt vuốt ngực mình, nhanh nhẹn giới thiệu "Cha, đây là người hợp tác dự án ngoại giao với công ty mình lần trước, cậu ấy là chủ tịch công ty JBC."
"À..." Cha Cố hiểu thông, gật gật đầu "Ra là Tiết tiên sinh, thật thất lễ."
"Bác trai, chuyện hợp tác làm ăn là chuyện công, không đáng nhắc tới. Cháu phận hậu bối, lần đầu gặp bác, xin kính bác một ly."
Tri Tiết miệng lưỡi rất biết ăn nói, nhanh rót rượu ra ly.
"Được, được." Cha Cố xem ra rất hài lòng, cười sảng khoái, tay tiếp nhận ly rượu trực tiếp uống cạn.
Bầu không khí cũng vì thế mà hoà hợp hơn rất nhiều, cha và anh trai bàn chuyện làm ăn cùng Tri Tiết. Bà Cố ở một bên âm thầm đạp chân Cố Tư Vũ, ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Con còn muốn đưa người về nhà? Ngộ nhỡ vị kia biết thì làm thế nào? Tính khí cậu ta không tốt đâu."
Cô biết mẹ cô đang nhắc tới ai.
Cố Tư Vũ gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát bà Cố "Mẹ, không sao đâu." Vế tiếp theo cô dự định nói lại nuốt trở lại, sợ rằng cha mẹ lo lắng, chuyện cô và Tu Thần Khước đính hôn tuy rằng chưa từng công bố ra bên ngoài nhưng người trong gia tộc đều biết.
Hơn nữa ấn tượng về Tu Thần Khước trong trí nhớ cha mẹ cô không tốt, trước đây hắn từng đến nhà cô dùng cơm một lần, mà Tu Thần Khước nào có bao giờ biểu hiện vui vẻ chứ? Đừng nói là cười, hắn thời khắc treo lên cái vẻ sát thần mặt liệt, người lạ chớ tới gần, doạ cho cha mẹ cô sợ chết khiếp.
Bà Cố nghi ngờ nhìn cô, xong cũng yên lặng không hỏi thêm gì. Chuyện gia tộc ép buộc Cố Tư Vũ kết hôn cùng vị kia, bà cảm thấy, đã là quá sai lầm rồi.