Sau khi dùng bữa xong Phổn Sát lại nói muốn ngủ lại nhà cô, mặc cho cô hết lời can ngăn cha mẹ mình. Cha mẹ cô lại chính là muốn bán con mình đi để cho anh ta ngủ lại, còn nói cái gì mà bạn bè nhiệt tình với nhau là chuyện tốt.
Cố Tư Vũ bực mình đi vào phòng, tay đang đóng cửa liền dừng lại, Phổn Sát bước qua đây ngừng ở cửa. Khuôn mặt như được điêu khắc từ đôi bàn tay của thánh thần, tóc hơi dài buông thả sau gáy, trên tay anh ta bưng một ly sữa nóng, ánh mắt trầm lặng nhìn cô.
"Uống sữa nóng trước khi đi ngủ sẽ ngủ ngon hơn."
Cô miễn cưỡng nhận lấy ly sữa nóng từ trong tay anh ta "Cám ơn."
Phổn Sát nhẹ thu mi mắt, cảm xúc trên khuôn mặt thoáng chốc liền khôi phục bình thường "Nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong anh ta liền cẩn trọng đóng cửa phòng lại, thao tác không quá ba phút đồng hồ.
Cố Tư Vũ nhún vai bĩu môi, đột nhiên lại dở chứng tốt bụng tử tế đối với cô như vậy. Cô mang ly sữa nóng để lên bàn kệ đầu giường sau đó đi tắm rửa. Xong xuôi rồi mới bắt đầu ngồi xì khô tóc, điện thoại bên cạnh liền reo lên một hồi chuông.
Cô ném khăn xuống, ôm chăn qua nằm dài trên giường. Duỗi tay cầm điện thoại nhìn dòng chữ sáng bên trên màn hình.
Tri Tiết.
Con người này bỏ cô lại ở buổi dạ tiệc, giờ này cũng đã hơn chín giờ còn gọi tới làm cái gì cơ chứ? "Đồ cao su..." Cô lẩm bẩm trong miệng rồi dứt khoát tắt chuông quăng điện thoại qua bên cạnh không có ý định muốn nghe.
Cố Tư Vũ nhắm mắt, thế nhưng dù thế nào cũng trằn trọc không thiếp đi được.
Cuối cùng sau nhiều năm như thế cô lại được nằm tại chiếc giường quen thuộc này, sống chung một nhà cùng cha mẹ và anh trai.
Loại cảm giác thật yên bình, thế nhưng vừa nghĩ tới Tu Thần Khước, trong tâm cô mơ hồ lạnh xuống mấy phần.
Tu Thần Khước cùng với Lãnh Ly ở chung một nơi, hắn ta lại không còn giống như trước kia. Nhưng mà xem ra hắn với cô hiện tại không còn bài xích giống lúc đầu, hồi còn ở dinh thự Tu gia hắn chắc là còn chưa phát hiện ra bản thân mất một đoạn trí nhớ, cho nên khi cô nhào đến ôm hắn liền bị cô kích động cho nên mới có ý định bóp chết người.
Bản tính hắn không thích tiếp xúc cùng phụ nữ không phải cô không biết. Do tác động của mọi người xung quanh, ắt hẳn hắn đã có chút ấn tượng về cô.
Cố Tư Vũ siết chặt gối ôm vào lòng. Mọi chuyện đều ổn thôi, tuần sau cô bắt đầu năm học mới, tất cả mọi thứ đều sẽ trở về như quỹ đạo của kiếp trước.
Khoảng thời gian này người bạn thân nhất kia của cô xuất hiện cùng với sự việc cha mẹ cô hiềm kích bất hoà, Cố Kiều đã không còn là mối nguy hại nữa rồi. Nhưng vấn đề thiết yếu nhất bây giờ chính là việc cha mẹ của cô chiến tranh lạnh, sau đó hai người nhất quyết ly dị sau ngần ấy năm chung sống vợ chồng.
Cội nguồn của việc này, lại chính là bởi vì cha cô và Tương Cẩm, mẹ của Cố Kiều mập mờ qua lại với nhau. Mặc dù cha cô không chấp nhận Tương Cẩm, nhưng dù sao thì bà ta cũng là người sinh ra Cố Kiều, mà Cố Kiều cũng mang máu mủ của Cố gia. Cho nên mới nói cha cô không quan tâm cô ta thì quá vô tình rồi.
Kiếp này vẫn còn nhiều biến cố chưa xảy đến sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt mà thôi...
Cố Tư Vũ suy tính một hồi sau đó vừa nhắm mắt vào cái đã mơ màng chìm vào giấc ngủ miên man.
Đêm đã khuya.
Thành phố như con rồng lớn mệt mỏi cuộn mình,
Calibhoe bắt đầu tan tầm. Người nối người đi ra khỏi khu khách sạn lớn xa hoa bậc nhất Kinh Đô, từng chiếc xe hơi đắt tiền nối đuôi nhau êm du chạy bon bon trên đường.
Tu Thần Khước bước chân ung dung, bảo tiêu kính cẩn hộ tống đứng thành hai hàng chỉnh tề, tạo thành một lối đi vừa phải ở chính giữa.
Sau lưng hắn như có hào quang phát dương quang đại, giống như hắn ta là thần tiên oai nghiêm bước ra từ ánh sáng, nhịp bước ung dung, sắc mặt trầm tĩnh lạnh bạc, tóc đen huyền cắt ngắn xoã xuống vầng trán tinh tế, phác họa lên đường nét khuôn mặt đàn ông hoàn hảo đúng chuẩn tỷ lệ vàng.
Theo bước hắn thản nhiên lười biếng, không khí xung quanh hạ thấp vài phần, hắn ta giống như nhân vật chính của thế giới này vậy. Mấy nữ nhân cách rất xa đó bị hắn liếc qua như lạc mất bảy hồn sáu phách, than không thành tiếng...
"Anh Tu, cái này thật không công bằng chút nào nha, con người lạnh nhạt như anh lại đi đến đâu cũng chiếm lợi thế hơn bọn tôi." Thẩm Kiêu tay đút túi quần đi song song bên cạnh hắn, trề môi nói.
Lục Thiếu Sơ nhếch mép cười khinh thường "Là do cậu không có khí chất thôi."
"Ấy? Tôi chỗ nào không có khí chất? Tôi mới là toàn thân khí chân nhé, các anh xem, trong số các anh ai được như tôi hả?"
"Không được như cậu."
Tu Thần Khước nhàn nhạt nói.
"Đó đó, có thấy chưa hả?" Thẩm Kiêu dương dương tự đắc "Chính miệng anh Tu nói không có khí chất bằng tôi nha, các anh tai nghe mắt thấy." Cậu ta tự tin vỗ ngực mình.
"Không ai ăn nhiều như cậu, càng không lắm lời bằng cậu." Tu Thần Khước nói tiếp.
Thẩm Kiêu "..."
Được rồi, cậu ta biết trước câu trả lời mà, trái tim bé nhỏ này không tổn thương đâu, trái tim bé nhỏ này vẫn rất ổn nha.
Lãnh Ly khoác tay thân mật sánh bước cùng hắn, chỉ nhẹ cười cười "Thật ra tôi thấy cậu cũng rất có khí chất mà."
Thẩm Kiêu mắt sáng vui vẻ "Chị thấy như vậy sao?"
"Thật đó." Lãnh Ly gật đầu.
"Hừm..." Thẩm Kiêu khịt mũi "Xem ra còn có người có mắt nhìn phẩm chất."
Adam cung kính mở cửa xe, Tu Thần Khước nhìn người phụ nữ bên cạnh mình một cái "Em tự đi về đi."
"Anh không cùng em về à?"
Tu Thần Khước không trả lời Lãnh Ly, hắn nói với Adam.
"Hộ tống cô ấy về cho tốt."
"Vâng, thưa tiên sinh." Adam cung kính khom lưng.
Lãnh Ly biết tính cách của hắn không phải loại người thích nhiều lời, xem như hắn còn cùng ả nói chuyện bình thường là đã vui vẻ lắm rồi, ả không dám đòi hỏi gì hơn. Đối với hắn thuận theo một chút, ngoan ngoãn một chút thì cái gì cũng đều lợi cho bản thân hơn mà thôi.
"Vậy được, lát anh về cẩn thận chút." Lãnh Ly gật đầu sau đó nhẹ nhàng hôn lên bên má hắn, cúi đầu bước lên xe.
Chiếc Maybach nhẹ nhàng khuất sau màn đêm.
Lôi Báo khoé môi giật giật rít thêm một đợt khói, vòng khói tròn màu trắng ngà theo cánh môi bạc tình của anh nhả ra. Anh rít thêm hai hơi như thế, mới tuỳ tiện vứt mẩu thuốc đang cầm trên tay xuống dưới đất, dùng mũi giày di nát.
Anh ghé mắt nhìn hắn ta một cái "Cậu tính thế nào về chuyện kết hôn?" Anh mở miệng hỏi.
Tu Thần Khước tâm trí nhất thời rơi vào trầm mặc.
"Kết hôn?" Hoắc Bắc Cảng nhíu mi "Khước, cậu tính kết hôn với ai?"
"Là người phụ nữ vừa rồi."
Tu Thần Khước kiệm lời không trả lời Hoắc Bắc Cảng, Lôi Báo liền giúp hắn ta trả lời.
"Cô ta?" Thẩm Kiêu trợn ngược mắt chó thốt lên.
Không đùa đấy chứ? Chẳng phải người mà Tu Thần Khước yêu thích là Cố tiểu thư à? Sao lại trở thành người phụ nữ tên Lãnh Ly kia rồi?
Lục Thiếu Sơ cũng ngạc nhiên không kém "Chuyện này rốt cuộc là làm sao?"
Hắn ta vốn dĩ trong buổi dạ tiệc đã muốn công bố việc kết hôn, nhưng không hiểu vì lí do gì hắn lại muốn trì hoãn việc công bố lại. Tu Thần Khước rũ mi nhìn mặt kính đồng hồ đeo trên cổ tay, tâm trí hơi mờ nhạt cố nhớ về một đoạn kí ức nào đó bị hoang, nhưng mà hắn cố nhớ mãi cũng không ra rốt cuộc bản thân đang quên đi chuyện gì.
Như thể là một điều nào đó rất quan trọng.
"Lục Thiếu Sơ." Hắn mở miệng.
Lục Thiếu Sơ nheo mắt nhìn hắn "Hửm?"
"Giúp tôi khôi phục trí nhớ."