Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 19: Trèo tường




Có thể nói ba người bọn Từ Nhất Xuyên đối với câu trả lời của Giang Duyên, một chữ thậm chí đến cái dấu chấm câu cũng không tin tưởng.

Nhưng bất lực chính là, Giang Duyên rất kín miệng, cho dù bọn họ có cố gắng dụ dỗ thế nào, cậu cũng không nói thêm nửa chữ nào nữa, cũng không uy hiếp bọn họ.

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc khi Lâm Điệu đẩy cửa tiến vào.

Cô đi vào ghế lô, ba người bọn Hồ Hàng Hàng cùng nhau đứng dậy như chạm vào công tác nào đó, ngơ ngác xách theo ghế dựa.

Ba người đi vòng quanh bàn.

Cuối cùng vẫn là Giang Duyên nhấc chân đá vào cái mông thịt của Hồ Hàng Hàng, đặt di động lên bàn: "Ăn có một bữa cơm, mà ba người các cậu còn muốn làm phép gì chứ?"

Tinh thần Từ Nhất Xuyên sáng suốt nhất, phản ứng trước tiên, lập tức đặt ghế dựa xuống, ngồi thẳng người, chắp tay trước ngực, lẩm bẩm trong miệng: "Anh cá, anh gà hôm nay rất xin lỗi các anh, vì cuộc sống mà bất đắc dĩ, các anh ở bên kia hãy đầu thai cho tốt, kiếp sau làm người đi."

Lâm Điệu đứng một bên xem kịch: "......"

Giang Duyên bị chọc cười, thuận tay cầm lấy đôi đũa được gói gọn trên bàn ném qua cho Từ Nhất Xuyên: "Cậu đừng suốt ngày thần hồn nát thần tính, làm bạn ngồi cùng bàn tôi sợ rồi kìa."

Từ Nhất Xuyên phản ứng rất nhanh, duỗi tay đón lấy đồ Giang Duyên ném qua bằng một cử chỉ rất duyên dáng, cậu đặt nó trở lại trên bàn, quay đầu lại nhìn Lâm Điệu, lộ nụ cười: "Em Điệu, lại đây ngồi đi."

"......" Này lại là cách xưng hô mới gì vậy.

-

Ngoại trừ trong bữa ăn khi người phục vụ mang món canh cá trích đậu hủ do Tống Viễn gọi vào, Từ Nhất Xuyên lại chắp tay trước ngực nói những lời tương tự, sau đó trực tiếp bị Giang Duyên thô bạo kéo ra khỏi ghế lô.

Lâm Điệu ăn bữa này khá yên bình.

Tuy nhiên cô phát hiện ra rằng mỗi lần đi ra bên ngoài ăn cơm cùng bọn họ, gần như phải tiêu tốn thời gian nghỉ trưa, thậm chí có đôi khi trở về thì chuông vào tiết một buổi chiều đã vang lên, mà bọn họ chỉ vừa mới đến cổng trường.

Ví dụ như lúc này, năm người vừa bước ra khỏi quán nhỏ Trần gia, liền nghe thấy giọng nói chói tai của người da đen ở cổng trường Thập Trung đối diện: "Là vì căn tin của trường học không ngon, hay là dì làm đồ ăn không thể làm các em thoả mãn mà mỗi ngày trưa nắng như vậy đều chạy ra bên ngoài hả?"

"......"

Tại sao lời này nghe có vẻ kỳ quái vậy chứ.

Đã có một hàng học sinh đến trễ không rõ lý do đứng ở cửa chính của Thập Trung.

Giang Duyên do dự một lúc, giữa "đi qua đi bị mắng rồi viết kiểm điểm" và "trèo tường rất có thể bị phát hiện rồi bị mắng rồi viết kiểm điểm" cậu chọn vế sau.

Cậu giơ tay xoa đầu Lâm Điệu: "Đi, đưa cậu đi trèo tường."

"?"

Trèo tường?

Lâm Điệu còn đang sững sờ, nhưng đã bị đẩy sang đường nhỏ bên cạnh.

Cổng trường Thập Trung tổng cộng có ba cái, mỗi cái ở Nam Tây Bắc, phía Bắc là cổng chính, đối diện với phố ăn vặt náo nhiệt ồn ào.

Phía Nam là cửa sau, thường là đường đi của công nhân viên chức, ngày thường vào thời gian tan học, lượng người đi lại tương đối đông nên nhà trường quy định xe chỉ được đi từ cửa sau, mọi người thường không đi đến đó, học sinh đều ra ngoài từ cửa chính.

Cổng phía Tây thực chất là cổng chính ban đầu của Thập Trung, sau này trong quá trình xây dựng đô thị, khu vực này có tiếng gầm rú liên tục, tro bụi bay đầy trời.

Vì sự an toàn của học sinh, nhà trường đã dời cổng.

Theo thời gian, cánh cổng ở đây đã được tháo dỡ và lợp bằng gạch.

Lúc này, Lâm Điệu đứng dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn bức tường cao bằng nửa mình, ánh nắng trên đầu chói lóa.

Cô liền nhìn đi chỗ khác.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Điệu trèo tường, hồi sơ trung(*) cô có một khoảng thời gian nổi loạn, cả ngày không có chuyện gì làm sẽ trèo tường ra ngoài chơi gắp gấu.

(*) cấp 2

Quen biết với Mạnh Hân cũng vào thời điểm đó, cô gái nhỏ cũng giống như cô, đang trong thời kỳ phản nghịch, ngủ trong giờ học bị giáo viên ném ra ngoài.

Cô ấy chỉ trốn học, vừa trở về sau khi chơi game ở bên ngoài.

Hai cô gái nhỏ đụng nhau khi ở trên tường, tùy tiện trò chuyện vài câu, thế nhưng ăn nhịp với nhau.

Nửa học kỳ tiếp theo mỗi ngày đều hẹn nhau trèo tường ra ngoài chơi, khi Mạnh Hân đến tiệm net chơi game, Lâm Điệu sẽ ngồi bên cạnh xem TV.

Cô đến khu trò chơi điện tử chơi gắp gấu, còn Mạnh Hân thì ở bên cạnh chơi trò chơi điện tử với lũ trẻ.

Cuộc sống trôi qua sôi động như vậy, nếu không phải sau đó bị chủ nhiệm bắt được......

Lâm Điệu không khỏi rùng mình khi nghĩ đến sự tra tấn vô nhân đạo mà mình phải chịu trong thời gian đó, không tiếp tục nghĩ về nó nữa.

Trong lúc cô đang ngơ ngác, ba người bọn Từ Nhất Xuyên đã trèo qua, bị ngăn cách bởi một bức tường, không ai dám lớn tiếng: "Ở đây không có ai, nhanh qua đây đi, chúng tớ về phòng học trước để yểm hộ cho hai người các cậu."

Nói xong liền nghe thấy tiếng bước chân, nhỏ dần cho đến khi không nghe được nữa.

Lâm Điệu liếc nhìn Giang Duyên đang đứng bên cạnh: "Hay là cậu đi trước đi, với cánh tay này của tôi cũng không khó trèo qua lắm."

"Trông tôi giống người không có nghĩa khí lắm sao?" Giang Duyên nhẹ chậc một tiếng: "Nói giống như nếu tay cậu không bị bó bột là cậu có thể trèo qua vậy."

"......" Lâm Điệu không phản bác.

Giang Duyên ngẩng đầu nhìn độ cao, lại nhìn Lâm Điệu như đang đánh giá, ngay sau đó cởi áo khoác ném lên, vừa lúc đáp ở trên tường.

Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, bên trên sạch sẽ không có hoa văn gì.

Sau đó, Lâm Điệu nhìn cậu đi đến góc tường, ngồi xổm một nửa xuống, cúi đầu, lộ ra đường xương sống cổ nhô lên, lớn tiếng nói: "Lại đây."

"Hả?" Lâm Điệu sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.

Vào một buổi chiều nắng yên tĩnh, dưới bức tường quét vôi trắng, nụ cười của thiếu niên tràn ngập gió và ánh trăng: "Lại đây dẫm lên trên vai tôi rồi trèo qua đi, hay cậu thật sự muốn về viết kiểm điểm?"

Lâm Điệu nhớ tới bản kiểm điểm dài 3000 chữ mà mình chưa có thời gian viết lúc trước, sự do dự trong lòng lập tức biến mất, bước nhanh qua, nhưng nhìn chiếc áo phông sạch sẽ của cậu, lại không dám đặt chân lên.

"Hay là tôi lót thêm đồ ở trên nhé?" Lâm Điệu không hiểu tại sao người này lại cởi áo khoác đồng phục ra.

Một chiếc áo phông trắng như vậy mà bị dẫm lên không biết sẽ bị bẩn như thế nào sao.

Giang Duyên ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, cúi đầu nhìn những con kiến bò trên mặt đất, cười nhẹ: "Nhìn không ra cậu để ý đến vậy đó, dẫm lên vai còn phải lót đồ, vậy cậu đi đường sao không vừa đi vừa lót thảm đỏ đi?"

"......"

Cút.

Lâm Điệu vừa nghĩ việc tôi dẫm lên đồ không phải của tôi sẽ không liên quan đến tôi, vừa chống tay lên tường, dẫm lên vai Giang Duyên.

"Bám chặt vào tường." Giang Duyên giơ tay nắm lấy mắt cá chân cô cách lớp vải quần.

Cô gái nhỏ nhìn rất gầy, không ngờ lại thật sự gầy như vậy, cậu vòng một tay qua, ngón giữa cùng ngón tay cái thế nhưng lại đụng phải nhau.

Bình thường nhìn qua thì có vẻ ăn khá được, cũng không biết thịt đã đi đâu hết rồi, Giang Duyên suy nghĩ lung tung rối loạn một đống.

Thẳng đến phía trên truyền đến tiếng của Lâm Điệu: "Tôi có thể lên được rồi."

"Ồ." Giang Duyên đáp lời, khép ngón tay lại một chút, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Khi Lâm Điệu ngồi dậy, mới biết được vừa rồi Giang Duyên cởi đồng phục đặt trên tường, chính là để lót cho cô đi lên.

Bức tường dài ước chừng hai mét, cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Duyên lùi lại một chút, chạy bước dài, dẫm lên đá gạch vỡ bên cạnh, nhảy lên đỉnh tường.

Cô ngồi ở trên đỉnh tường, giả vờ kinh ngạc vỗ tay: "Thật điêu luyện."

Giang Duyên cười một cái, không ở trên đó lâu, nhẹ nhàng nhảy xuống, người đã đứng ở phía dưới, cậu ngửa đầu nhìn Lâm Điệu: "Xuống được không?"

"Đương nhiên là được." Lâm Điệu cúi đầu nhìn xuống chân mình, khu vực này tựa hồ đã bị dẫm rất nhiều, cỏ dại trong xanh bị dẫm nát thành một mớ hỗn độn, lộ ra lớp đất mềm bên dưới.

Cô cúi đầu, thận trọng tiến về phía trước.

Giang Duyên ở một bên nhìn động tác lóng ngóng của cô, bất lực thở dài, tiến lên một bước dang rộng vòng tay: "Thôi, vẫn là để tôi ôm ——"

Còn chưa nói xong, một bóng người từ bên trên nhảy xuống.

Rơi ngay vào trong vòng tay rộng mở của cậu.

Lâm Điệu không ngờ cậu lại đột nhiên đi tới, lúc nhảy xuống, người đã ở trong lòng cậu, má cọ vào lớp áo mỏng của cậu.

Từ khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, giống như hoa cam trộn lẫn với gỗ tuyết tùng, một mùi rất trong lành thanh khiết.

Lâm Điệu cho rằng cậu sẽ rút tay lại, cho nên vội vàng đứng vững, lúc quay mặt lại miệng vẫm còn đang nói: "Tôi không bó bột cũng có thể trèo qua ——"

Từ "được" không thể kịp thốt ra vì sự va chạm nhẹ vào môi cô.

"......"

Lâm Điệu ngây ngẩn cả người.

Cô vừa mới hôn lỗ tai của lão đại sao?

Tác giả có lời muốn nói: - Giang Duyên: Chết tiệt.