Hai ngày sau, trong sân bay tấp nập người qua kẻ lại, Lạc Dao Dao đang ngồi trong một góc, mắt luôn hướng về phía cửa kiểm soát.
Qua một lúc, Lãnh Tuyệt Tam từ từ kéo vali đi ra, tháo đi cặp kính râm đeo lên đầu, ngó nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Lạc Dao Dao. Mắt không thể tìm kiếm được người trong đám đông, cô ta liền lấy điện thoại ra định gọi cho cô. Nhưng một bóng hình đã vụt đến trước mặt Lãnh Tuyệt Tam, giả vờ nghiêm túc, lên tiếng trêu chọc:
_ Mỹ nữ, đang tìm ai vậy? Có rảnh không, chúng ta đi cùng?
_ Muốn đi cùng sao? Nhưng tôi rất kiêu, muốn mời tôi đi cùng phải có gì đó mua chuộc.
_ Một bữa ăn? Hay là đồ hiệu? Còn có một anh người yêu cao to đẹp trai sáu múi?
_ Hừ, được rồi, chúng ta đi thôi!
Lạc Dao Dao bật cười, khoác tay Lãnh Tuyệt Tam cùng ra khỏi sân bay.
...
Trên xe, Lạc Dao Dao chăm chú lái xe, ánh mắt hướng về phía trước, nhưng vẫn không quên hỏi Lãnh Tuyệt Tam:
_ Tiểu Tam, cậu có gặp Lăng Phong ở nước ngoài không?
_ Mình có, nhưng toàn đi đường vòng. Bây giờ anh ta đối với mình chỉ là quá khứ, nó vô hình đến mức mình muốn quên đi nó.
_ Không nhắc nữa! Cậu sẽ cùng ai đi tiệc vậy?
Lãnh Tuyệt Tam không trả lời, chỉ nhẹ mở điện thoại, đưa hình người đàn ông trong điện thoại cho cô xem, sau đó mỉm cười nói:
_ Đây là người đồng hành cùng mình.
_ Tom boy?
_ Cậu nhận ra sao? Mình bây giờ đã quá thất vọng về tình yêu nam nữ, nên là quyết định trở thành LGBT.
Lạc Dao Dao mỉm cười, đánh nhẹ tay lái rồi lên tiếng trả lời:
_ Tùy cậu quyết định thế nào, miễn là hạnh phúc. Phải rồi, mình quên nói với cậu. Cậu có biết, cái ngày mình và Lăng Triệt công khai yêu nhau, ngay tối hôm đó Nguyên Ân muốn hỏi cưới mình đấy!
_ Là...là thật sao? Trơ trẽn giống mình vậy? Không nghĩ anh ta lại hành động ngu ngốc như vậy!
_ Anh ta còn muốn bắt cóc mình, chỉ để ép buộc mình ở cạnh anh ta đấy!
_ Kết quả?
_ Bị tống vào tù rồi, với biết bao nhiêu là bằng chứng và tội danh khác nhau!
_ Đáng đời!
...
Ba ngày sau.
Buổi tiệc hoá trang được diễn ra tại khách sạn Đông Hà, nơi đây được xem là khách sạn chiếm trọn phần trăm về phía tiếp đón khách du lịch. Doanh thu hằng năm đạt trên một trăm triệu nhân dân tệ.
Buổi tiệc mỗi năm một lần, chủ bữa tiệc cũng là chủ khách sạn Đông Hà. Bà ta là một người phụ nữ trung niên, gầy dựng sự nghiệp với đôi bàn tay trắng. Qua mười năm, bà ta có thể đưa danh tiếng của khách sạn Đông Hà ra quốc tế.
Điều đáng ngạc nhiên là, mỗi năm bà ta đều sử dụng một phần ba doanh thu của khách sạn Đông Hà để làm từ thiện. Những nơi bà ta đi qua, đều để lại một ấn tượng sâu sắc với những người ở đó!
...
Lạc Dao Dao chỉ diện đơn giản một chiếc váy bó sát, tô son đánh phấn nhẹ rồi cùng Lăng Triệt đến bữa tiệc.
Trước khi xuống xe, tất cả các khách dự đều phải đeo mặt nạ do chủ tiệc chuẩn bị. Chỉ những người quen biết mới nhận ra nhau, ngoài ra chỉ xem là người lạ, đến để giao lưu làm quen.
Ngay khi vừa xuống xe, cặp đôi Hắc Tử Minh và Dương Nhi cũng xuất hiện. Cả hai khoác tay nhau như đang yêu nhau, nhưng thực chất chỉ là quan hệ hợp tác trong buổi tiệc hôm nay.
_ Chị Dương Nhi, chào chị. Hôm nay chị rất đẹp nha!
_ Dao Dao, em cũng rất lộng lẫy, bộ váy rất tôn dáng. Là tự tay thiết kế sao?
_ Dạ phải, là bản thiết kế đầu tiên, vào năm em mười bốn tuổi.
_ Đỉnh vậy sao? Mười bốn tuổi đã biết thiết kế đẹp vậy á? Chị đánh giá thấp em rồi!
Hắc Tử Minh nhìn Lăng Triệt, như muốn nhắc nhở chuyện gì đó, khiếu anh hơi khó hiểu. Nhưng rồi rất nhanh đã nhận ra, vội vàng nhìn Dương Nhi, nói:
_ Chị Dương Nhi, hôm nay chúng ta tham gia bữa tiệc hoá trang, không cần vừa nhìn liền nhận ra nhau. Chúng ta tạm thời tách ra, xem như là cho bọn em chút không gian riêng.
_ Như thế sao được?
_ Dao Dao, không sao đâu mà! Nó bám vợ cũng đúng thôi, hai đứa chơi vui vẻ nha, bọn chị đi trước.
Lạc Dao Dao nhìn theo có hơi hụt hẫng, nhưng người vừa đi xa, Lăng Triệt đã lên tiếng giải thích:
_ Vợ yêu đừng buồn, anh đuổi họ đi là có lí do.
_ Lí do gì?
_ Hắc Tử Minh muốn cưa cẩm chị họ, anh tạo điều kiện cho họ đấy!
_ Là vậy sao? Không chịu nói sớm, em bày cách cho anh ấy! Bỏ đi, chúng ta cũng vào trong thôi!
...
Bữa tiệc hoá trang được đông đảo người đến dự, mỗi người một màu sắc, một vẻ đẹp riêng. Mang trên người thương hiệu khác nhau, khí chất khác nhau, nhưng lại hoà làm một trong hội trường bữa tiệc.
Đây đơn giản là ngày sinh nhật của khách sạn Đông Hà. Tuy không nói ra nhưng ai cũng biết, ngày tổ chức hằng năm, luôn là ngày thành lập của khách sạn Đông Hà.
Mọi người đến đây chỉ để giao lưu, trò chuyện ăn uống và vui chơi cùng nhau. Không có chủ bữa tiệc, không có người dẫn tiệc, nhưng phục vụ lại có rất nhiều. Rượu, đồ ăn và tráng miệng được đặt trên bàn, như một bữa tiệc buffet với các món ăn đắt tiền.
Hắc Tử Minh đưa Dương Nhi đi ăn uống, giao lưu, khiến cô ta vui vẻ trước rồi mới từ từ thăm dò sau.
Qua rất lâu, Dương Nhi đề nghị ra ban công hóng gió. Hắc Tử Minh gật đầu đồng ý ngay, cứ nghĩ bên ngoài rất đông người sẽ khó cho anh ta nói ra câu thổ lộ. Nhưng vừa đặt chân đến, nơi này vắng tanh không một bóng người, trong lòng có hơi mừng rỡ.
Dương Nhi đi đến dựa người vào lan can, hai mắt nhắm nghiền,hít thở bầu không khí trong lành. Cả người cứ như muốn bay lên, nhẹ tênh như không khí. Sau những ngày làm việc mệt mỏi, chỉ muốn một không gian yên tĩnh thế này!
Hắc Tử Minh đến bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Nhi không chớp mắt. Có lẽ, từ cái ngày định mệnh gặp nhau ở hồ ước nguyện, anh ta đã tương tư cô gái vô tri mà mình nói. Nhưng luôn chối bỏ và xem là sự rung động không đáng có.
Dương Nhi thấy người bên cạnh im lặng không động tĩnh, hai mắt từ từ mở ra, nhìn sang Hắc Tử Minh, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh nhìn tôi làm gì?
_ À, không... không có gì!
_ Hắc Tử Minh, anh có biết mỗi lần anh nói dối đều sẽ nói chuyện ngắt quãng không?
_ Hả? Có hả ta?
Dương Nhi nhíu mày, không tin ánh Mắt dịu dàng vừa rồi của Hắc Tử Minh là dành cho cô ta. Anh ta gãi gãi đầu, bối rối không biết nên tiếp tục câu chuyện hay là triển khai kế hoạch của mình.
Dương Nhi thở dài chán nản, nhẹ nhàng bước lên trước một bước, nhìn vào gương mặt đầy sự bối rối của Hắc Tử Minh, cô ta nhỏ giọng lên tiếng:
_ Anh thích tôi sao?
_ Hả? Sao em biết?
_ Tôi nói đúng rồi? Nhưng có người từng nói, sẽ không bao giờ thích một cô gái vô tri như tôi. Bây giờ hối hận rồi sao?
Hắc Tử Minh cúi đầu, một lúc sau liền ngước lên, tháo bỏ chiếc mặt nạ vướng víu kia, lộ ra gương mặt đầy nước mắt của mình. Dương Nhi bất ngờ, vội vàng ôm mặt anh ta, khó xử hỏi:
_ Sao anh lại khóc vậy? Tôi nói gì sai rồi sao?
_ Không, em nói không sai! Trước kia là do anh không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, nên dễ em cô đơn lâu như vậy! Bây giờ anh biết rồi, em đồng ý làm bạn gái anh nha? Anh yêu Em.
Dương Nhi không nghĩ mình lại được tỏ tình trong tình huống oái oăm này! Người tỏ tình lại khóc như mưa, khiến cô ta phải khó xử. Dương Nhi cũng biết tình cảm mình đặt ở đâu! Dù sao cũng là oan gia suốt mười một năm, không yêu thì trái tim là sắt đá rồi!
Dương Nhi ôm lấy Hắc Tử Minh, vừa dỗ dành anh ta vừa đồng ý lời tỏ tình:
_ Aida, anh mau nín đi, nếu không em sẽ không đồng ý đâu!
_ Em nói gì? Em đồng ý làm bạn gái anh thật sao? Ya, cuối cùng anh cũng thoát ế rồi!
Dương Nhi bật cười, hoá ra oan gia ngõ hẹp luôn trở thành một đôi.