_ Nội, ông cố đã đặt vé máy bay rồi, ông sẽ đưa con ra nước ngoài đấy!
_ Nội không quản được, nhưng yên tâm, để nội tính thử xem.
Ông Lăng sau khi xem buổi livestream, đã không nhân nhượng mà đuổi Lăng Phong ra nước ngoài sống, trả lại bình yên cho Lăng Triệt và Lạc Dao Dao. Hà Nhiễm cũng được một vé đi du lịch, nhưng lại kéo dài thời gian, chỉ để làm xong kế hoạch cuối cùng.
...
Lăng Triệt sau khi tan làm, đã chạy thẳng về nhà lớn tìm ông Lăng, tố cáo tất cả mọi chuyện của Hà Nhiễm, Lăng Phong và Bạch Tự Nhiên. Chẳng biết là trùng hợp hay vô ý, Bạch Tự Nhiên luôn luôn có mặt ở nhà lớn, mỗi khi Lăng Triệt về.
_ Triệt, anh về thăm ông sao?
Bạch Tự Nhiên vừa nhìn thấy anh, đã vui vẻ chạy đến, hai tay vô thức đưa ra muốn nắm tay anh. Lăng Triệt đến cái liếc mắt cũng không cho cô ta, đừng nói chi đến đụng chạm thân mật.
Phòng khách chỉ có ba người báo đời ngồi nói chuyện, đến ông Lăng cũng chán ghét thì nói chi ai! Lăng Triệt đi đến ngồi vào ghế, lớn tiếng gọi quản gia:
_ Bác Trương, tôi muốn gặp ông nội.
_ Dạ được, tôi gọi ông xuống ngay!
Lăng Triệt đặt xuống bàn một tập tài liệu, sau đó liếc nhẹ ánh mắt sang Hà Nhiễm và Lăng Phong, rồi nhàn nhã nghịch điện thoại.
Bạch Tự Nhiên bị Lăng Triệt làm cho mất mặt hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn mặt dày bám lấy không buông. Cô ta là không sợ Bạch gia xảy ra chuyện, chỉ sợ bản thân không đạt được thứ mình muốn.
Hà Nhiễm nhìn chăm chú vào tài liệu trên bàn, bất giác cảm thấy có chút bất an trong lòng. Bà ta mỉm cười, như chính mình là một người mẹ biết quan tâm và dạy dỗ con cái tốt!
_ Triệt, gặp mẹ sao không nói tiếng nào? Có việc tìm ông sao? Hay là lên phòng nói chuyện với ông đi!
Lăng Triệt lười trả lời, ánh mắt cũng chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, bên trong hiện lên tin nhắn của Lạc Dao Dao. Bạch Tự Nhiên đi đến ngồi cạnh Lăng Triệt, mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi anh, khiến anh khó chịu ngồi sang ghế bên cạnh.
Hành động chê bai lộ rõ như vậy, thật sự khiến Bạch Tự Nhiên như phát điên, tức giận đứng bật dậy, quát lớn vào mặt Lăng Triệt:
_ Lăng Triệt, anh có thấy mình quá đáng với em không? Từ nhỏ đến lớn, em luôn là người chủ động, luôn là người thể hiện tình cảm của mình. Còn anh thì sao? Đến một chút ánh mắt rung động cũng không có. Anh thấy như vậy có xứng đáng với thời gian em bỏ ra cho anh không?
Lăng Triệt thở dài, cố gắng viết xong dòng tin gửi cho Lạc Dao Dao, rồi cất điện thoại vào túi, ngước nhìn Bạch Tự Nhiên với ánh mắt đầy lạnh lùng và xa cách, giọng nói cũng khiến người nghe cảm thấy sự sỉ nhục lớn!
_ Là cô cố chấp, tôi không ép. Là cô tự nguyện, tôi không bắt buộc. Vậy câu hỏi, những gì tôi làm cho cô có xứng đáng với thời gian cô đã bỏ ra không? Thì câu trả lời là có đó!
Lăng Triệt hít nhẹ một hơi, nghiêng đầu nhìn Hà Nhiễm rồi lại nhìn Bạch Tự Nhiên, tiếp tục câu nói của mình:
_ Ngay từ đầu, người đã hứa sẽ cưới cô cho tôi là bà ta, chứ không phải là tôi. Người cố chấp nghĩ mình sẽ được gả vào Lăng gia là cô, không phải tôi. Người có ý nghĩ xấu xa từ khi tôi có người yêu là các người, không liên quan đến ai cả! Lăng Triệt tôi, trên thương trường chưa từng nhân nhượng với ai, thì khi ai đụng đến người tôi yêu, cũng chưa bao giờ thoát chết!
Lăng Trệt nói ra một cách đầy lạnh lùng, pha lẫn một chút khát máu và sự cảnh cáo lộ rõ. Mắt ngước lên vô tình nhìn thấy ông Lăng đi xuống, anh nhẹ giọng, tiếp tục nói:
_ Lăng gia là của ông nội, sau này chưa qua xác tôi thì Lăng Phong chưa có tư cách thừa hưởng gia sản. Hà Nhiễm là dâu, sau khi chồng chết đã không làm tròn bổn phận của người mẹ, thì tư cách được gọi hai chữ "phu nhân" cũng không xứng đáng. Còn Bạch gia, từ lâu đã có giao tình tốt, nhưng cũng không vì vậy mà không thể cắt đứt hợp đồng làm ăn! Tập đoàn LT do Lăng Triệt tôi quản lý, hợp đồng hợp tác cũng do tôi nắm giữ, ai cũng không thể quản.
_ Triệt, anh đang nói gì vậy? Anh đang đùa sao? Chẳng phải vẫn đang tốt à? Sao lại hủy hợp đồng chứ?
_ Có chuyện gì vậy? Triệt, con tìm ông có chuyện gì?
Lăng Triệt bước đến đỡ lấy ông Lăng, sau đó ngồi bên cạnh, mặc cho Bạch Tự Nhiên đang muốn anh giải thích chuyện vừa rồi! Lăng Triệt cầm tài liệu đưa cho ông, bên trong rất dày, anh chỉ nói ngắn gọn xúc tích, rồi để ông xem tài liệu sau.
_ Ông, đây là tất cả những gì con điều tra được, mặc ông xử lý thế nào!
_ Lăng Phong và Hà Nhiễm đều sẽ ra nước ngoài định cư, mỗi năm chỉ được về chơi một lần. Còn về Bạch gia, con muốn xử lý thế nào, ông không quan tâm. Ông cũng không muốn vì đời trước, mà đời sau chịu ảnh hưởng. Giao tình gì đó, đời ông trả xong cả rồi!
_ Dạ, vậy đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta họp mặt với Lạc gia nha ông.
_ Được, cái gì chứ cái này làm ông vui. Lâu rồi không thấy Dao Dao, con bé bận học sao?
Lăng Triệt gật đầu, miệng vừa định lên tiếng, Bạch Tự Nhiên phía sau lại làm phiền, khiến anh cảm thấy khó chịu:
_ Triệt, anh đừng triệt con đường sống của Bạch gia mà! Anh yên tâm, chỉ cần anh tha cho Bạch gia, sau này em sẽ không làm phiền anh và Lạc Dao Dao nữa! Em sẽ rời khỏi đây, sẽ không xuất hiện trước mặt anh và Lạc Dao Dao.
_ Nói được làm được, nếu không ngay cả công ty ở nước ngoài của cô cũng đừng mong giữ lại. Cút!
_ Em biết rồi, em biết rồi mà!
Bạch Tự Nhiên rời đi, có lẽ đến bước đường cùng, con người ta mới thật sự trân trọng cuộc sống không tranh giành này! Nhưng hứa được mà làm được, sẽ càng khiến người khác quên đi nhanh hơn!
Hà Nhiễm và Lăng Phong đến câu cầu xin cũng không được phép nói ra, chỉ đành ngậm ngùi nghe theo sự sắp xếp của ông Lăng. Kế hoạch cuối cùng gì đó, họ cũng quên bén đi mất! Chỉ sợ ra tay lần nữa, đến chỗ ngủ cũng phải giành với người khác!
...
Hôm sau, thời sự đưa tin, Bạch Tự Nhiên rời đi trong đêm, để lại một sự bình yên mà cánh nhà báo không thể tả. Một sự việc lớn xảy ra, cũng chỉ vì tranh giành tình yêu, sự ích kỷ khi yêu và sự ghen tuông mù quáng.
Bạch gia mấy năm không có Bạch Tự Nhiên bên cạnh, cũng cảm thấy quen rồi! Nhưng bất ngờ quay về, rồi lại bất ngờ rời đi, cảm giác đủ đầy chưa được bao lâu, lại cảm thấy trống vắng.
Bao nhiêu năm ở nước ngoài, Bạch Tự Nhiên cũng đã gầy dựng được sự nghiệp. Một người phụ nữ thành công như cô ta, nếu không đem lòng yêu Lăng Triệt, chắc có lẽ đã trở thành người phụ nữ mang vẻ đẹp sang trọng, quý phái và đầy khí chất.
Đúng là, yêu vào khiến con người ta mù quáng, mịt mờ, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng một khi đã chấp nhận từ bỏ, thì sẽ không bao giờ muốn quay lại con đường đó một lần nào nữa! Duyên nợ, ai cũng có, nghiệt duyên cũng sẽ có, chỉ là kiếp trước bạn sống thế nào, kiếp này sẽ nhận lại kiếp nợ như thế đó!