Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18

Chương 34




Kết thúc một ngày bận rộn của mình Dương Gia Vĩ vừa về đến nhà đã bị Lạc Kỳ Anh chạy ra ôm chặt lấy mà dụi vào người mình, có hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bế cậu lên đặt lên môi Lạc Kỳ Anh một nụ hôn rồi cười hỏi

"Kỳ Anh nay sao thế em mới về đã làm nũng rồi nhớ em lắm sao"

Lạc Kỳ Anh được bế trên tay chỉ gật đầu rồi vùi mặt sâu vào ngực Dương Gia Vĩ giọng lí nhí

"Ừm nhớ em lắm...Gia Vĩ hôm nay anh gặp mẹ của em"

Dương Gia Vĩ nghe cậu nói gặp mẹ mình mặt liền tối lại tay bất giác ôm chặt cậu hơn nhưng vẫn khống chế lực đạo để không làm đau người trong lòng

"Anh gặp mẹ em, bà ấy có nói gì hay gây khó dễ gì cho anh không??"

"Mẹ em bảo anh rời xa em, trong lúc mông lung anh vô tình chỉ trích bà ấy, Gia Vĩ có vẻ anh nặng lời quá rồi lỡ như bà ấy ghét anh rồi sao?.

Lạc Kỳ Anh càng nói giọng cậu càng run lên nhưng vẫn cố kìm chế lại, Dương Gia Vĩ cảm thấy người trong lòng đang run lên thì vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi

"Không sao đâu bà ấy sẽ không giận anh đâu, Kỳ Anh ngoan không buồn nữa , giờ em đói rồi em luồn ăn cơm được không"

Lạc Kỳ Anh được an ủi cũng phần nào nhẹ nhõm liền nhảy khỏi ngươi Dương Gia Vĩ lật đật chạy vào bếp hâm lại thức ăn, Dương Gia Vĩ giây trước vẫn còn cười nhẹ nhàng an ủi cậu giây sau liền tắt hẳn nụ cười gương mặt lạnh băng như đang suy nghĩ gì đó rồi đi vào phòng tắm. Sáng sớm Dương Gia Vĩ đã gác lại mọi công việc mà đi thẳng về Dương Gia đây là lần đầu tiên hắn không cần ba mẹ gọi mà tự về, vừa bước vào cửa đã thấy ba mẹ hắn cùng Lệ Na đang nói gì đó có vẻ như Lệ Na không chấp nhận mà miệng vẫn luôn cầu xin vừa nhìn thấy hắn cô ta liền chạy lại ôm lấy tay hắn giọng có chút gấp gáp

"Anh Gia Vĩ anh mau nói với hai bác đi anh cũng thích em mà, anh à hai bác muốn hủy hôn ước của chúng ta anh mau làm gì đi"

Dương Gia Vĩ nhìn cô ta ôm lấy cánh tay mình mà chán ghét hất mạnh Lệ Na ra rồi đi thẳng vào nhà mà ngồi lên sofa cao giọng



"Đừng có làm như chúng ta thân nhau lắm, Lệ Na cô nên nhớ cô là tiểu thư của Lệ gia không phải là loại ăn bám, đừng làm mất mặt cha mẹ vô nữa."

Mẹ Dương lúc này nhìn cô ta dưới đất mà nghi ngờ mắt nhìn người trước kia của mình nhưng cũng nhẹ nhàng lên tiếng

"Lệ Na à chuyện hôn ước trước kia là hai chúng ta không chu toàn, Gia Vĩ nó không có tình cảm với con thì thôi con có thể kiếm người khác hà cớ gì phải đu bám một người không yêu mình"

"KHÔNG!! hai người rõ ràng nói là sẽ cho con và anh Gia Vĩ cưới nhau mà, hai người cũng nói là chỉ có con mới xứng với anh ấy mà sao giờ lại muốn hủy bỏ hôn ước chứ"

Cô ta không cam tâm mà gào lên như một con thú hoan, đến ba mẹ Dương cũng giật thót, ba Dương thấy mềm không được liền lạnh giọng bảo

"Lệ Na chuyện này là chúng ta sai nên chúng ta sẽ bù đắp cho cháu nhưng nếu cháu còn cố chấp thì đừng trách vì sao ngày mai không còn Lệ thị trên thương trường nữa"

Giọng nói không nhanh không chậm của ba Dương làm Lệ Na hốt hoảng không ngờ ông ấy lại không niệm tình xưa như thế lúc này cô ta lấy tay lau hết nước mắt, đứng dậy nhìn ba người phia đối diện, ánh mắt chứa đầy sát ý

"Các người hay lắm, hãy nhớ đi hôm nay là các người vứt bỏ tôi sẽ có ngày tôi khiến các người sống không bằng chết, nhất là anh đấy Dương Gia Vĩ giữ cho kĩ người tình bé nhỏ của anh tôi không tay cho cậu ta đâu"

Vừa nói Lệ Na vừa chỉ thẳng vào Dương Gia Vĩ, hắn lúc này chẳng có chút dao động vẫn khuôn mặt không cảm xúc đấy, nhưng giọng điệu lại mang đầy sát khí, vô cùng nặng nề cất lời

"Nếu cô dám đụng vào một sợi tóc của Kỳ Anh đừng trách tôi ra tay hiểm ác"

Lệ Na nghe hắn nói chẳng nói gì mà cười lớn như một kẻ điên, sau đó cố ta nhìn thẳng vào Dương Gia Vĩ chỉ nói hai chữ' đợi đi' rồi quay ra cửa đi mất hút. Quay lại với Dương Gia Vĩ khi thấy Lệ Na đi rồi hắn ta quay lại nhìn ba mẹ mình mà hỏi



"Chả phải hai người thích cô ta lắm sao, sau giờ lại đuổi rồi hay lại tìm về thêm đứa ất ơ nào??"

Ba Dương bị con trai hỏi thế liền không khỏi tức giận nhưng vẫn không la mắng như thường ngày mà ho lấy một cái

"A hèm...con nghĩ chúng ta là người như thế à thằng nghịch tử này, chẳng phải con muốn làm theo ý thích của mình sao giờ ta cho phép rồi đó"

"Gia Vĩ à chúng ta suy nghĩ kỹ rồi cuộc sống của con là do con quyết định từ nay ta sẽ không can thiệp vào nữa, con muốn làm gì hay yêu ai là quyền của con."

Mẹ Dương cũng lên tiếng giải thích, Dương Gia Vĩ nghe lời ba mẹ nói thì thập phần bất ngờ đôi mắt sắt lạnh giờ lại mở to, giọng cũng chẳng còn trôi trãi mà lắp bắp

"Ý h..hai người l..là sao, hai người không ngăn cấm con nữa à"

Mẹ Dương thấy con trai bất ngờ thì cười mỉm, lâu rồi mới thấy dáng vẽ này của Dương Gia Vĩ, để con tin mẹ Dương lại một lần nữa lên tiếng khẳng định

"Ừm từ nay sẽ theo ý con tất tụi ta cũng nên dưỡng già rồi, từ sau khi nói chuyện với Lạc Kỳ Anh ta mới nhận ra được bản thân đã sai nên con gửi lời cảm ơn và xin lỗi vì chuyện trước kia với thằng bé dùm ta"

"Hừ tên nghịch tử như con muốn làm gì thì làm đi, còn về thằng bé Lạc Kỳ Anh muốn yêu đương hay cưới xin gì thì lựa ngày mà dắt về nhà ra mắt đã rồi hãy tính, ít nhất cũng phải cho con nhà người ta đủ các thủ tục ra mắt, cưới xin chứ."

Ba Dương cũng tiếp lời vợ lời của ông như khẳng định là cả hai đã chấp thuận mối quan hệ của hắn và Lạc Kỳ Anh, còn có ý giục cưới sớm. Dương Gia Vĩ thấy được sự thay đổi của ba mẹ mình đây cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hắn cảm nhận được tình thương của ba mẹ mình, bả vai hắn có chút rung lên dần bước về phía cửa trước ánh nhìn của ba mẹ mình trước khi ra khỏi cửa Dương Gia Vĩ nhìn vào phái ba mẹ Dương cất giọng

"Ba mẹ cảm ơn hai người con về đây"

Sau đó nở một nụ cười, nụ cười thật lòng mà hắn giành cho hai người đã sinh thành ra mình sau hơn chục năm.