Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18

Chương 1




Sáng sớm ánh nắng len lỏi chiếu vào một thân ảnh đang nằm trên chiếc giường. Lạc Kỳ Anh bị nắng sáng chiếu vào không khỏi nhíu mày. Khi Lạc Kỳ Anh mở mắt phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Giật mình cậu cố gắng lục lọi kí ức của bản thân. Nhớ đêm qua vì uống say nên cậu ngủ tạm trong khác sạn đến khi mở mắt lại phát hiện bản thân ở đây cậu chắc chắn đây không phải khách sạn cậu thuê vì nơi Lạc Kỳ Anh đến chỉ là khách sạn nhỏ mà nơi cậu ở lại là một căn phòng sang trọng với tông màu trắng xám rất tinh tế đồ vật ở đây cũng thuộc loại đắt tiền không phải muốn mua là được. Đúng lúc này hàng loạt những kí ức xa lạ đồng loạt chảy vào đại não của Lạc Kỳ Anh khiến đầu cậu đau như bị hàng nghìn cây búa gõ lên, sau khi cơn đau đi qua cậu ý thức bản thân đã xuyên qua một cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà đồng nghiệp đưa cho đã thế đen đủi kiểu gì còn xuyên vào đúng nhân vật nam phụ si tình cùng tên với cậu. Theo kí ức lúc trước thụ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Dương Gia Vĩ là một diễn viên tuyến 18 nhờ vẻ ngoài đáng yêu, tính cách dễ gần và tốt bụng, cộng thêm tài năng diễn xuất trời cho của mình mà vương lên đỉnh cao đồng thời có được tình yêu với nhân vật công chính là Giang Phong Hành giám đốc của Giang khánh là công ty giải trí lớn nhất nhì nước M nhưng luôn phải chịu nhiều thức thách do nam phản diện và nguyên chủ một người là giám đốc công ty giải trí Bạch Mai còn một người là Lạc ảnh đế gây ra hòng cướp thụ chính về bên mình nhưng cuối cùng hai nam chính cũng đến được với nhau còn nguyên chủ bị mọi người phong sát và miệt thị cuối cùng không chịu được ** **. Vừa nhớ đến đây Lạc Kỳ Anh không nhịn được mà chửi thề vài câu than trách sau số mình đen như shit chó. Sau một hồi tự trấn tỉnh bản thân cậu cũng thích nghi được với hoàn cảnh của mình

"Nếu đã xuyên qua rồi thì mình sẽ không để kịch bản đó lập lại với chính mình cứ an an ổn ổn làm một ảnh đế siêu cấp đẹp trai là được không cần tranh giành đấu đá với công chính hay phản diện làm gì cho mệt. ĐỘC THÂN MUÔN NĂM"

Lạc Kỳ Anh cứ thế mà hừng hực với quyết tâm làm một ảnh đế siêu cấp đẹp trai của mình. Đúng lúc này điện thoại trên đầu giường reo lên cậu mở ra thình thấy dòng chữ 'Anh kỷ' Có lẽ là quản lý của nguyên chủ, vừa bắt máy thì điện thoại truyền đến một thành âm vô cùng lớn nghe ra cũng thấy đầy sự tức giận và trách móc:

" LẠC KỲ ANH CẬU ĐANG Ở ĐÂU HIỆN HỒN VỀ ĐÂY CHO TÔI CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG CẬU ĐỊNH KHÔNG ĐẾN QUAY PHIM À!!"

Người bên kia như hét bằng cả sinh mạng, cậu lúc này mới hoàn hồn lại mà giải thích:

" Anh Kỷ em ngủ quên một tí tối qua uống hơi quá nên giờ mới dậy em lập tức đến trường quay ngay anh đừng nóng"

kỷ Hà lúc này cũng bớt nóng nhưng vẫn trách móc cậu vài câu trong giọng cũng nghe ra một chút lo lắng :

"Uống rượu nhiều không tốt mà cậu vòn uống đến quên trời quên đất cậu bao nhiêu tuổi rồi ở yên đó tôi qua đón sẵn mua cho ít cháo. À mà cậu có đau đầu hay j không tôi mua thuốc cho"

Lạc Kỳ Anh nghe ra giọng điệu lo lắng của con người tính nóng như kem này không khỏi bật cười, sau khi đồng ý lời đề nghị của Kỷ Hà và 7749 lần khẳng định mình không sao thì cậu mới có thời gian vệ sinh cá nhân sẵn tiện suy nghĩ một chút vì lần quay phim này là lúc mà công thụ chính gặp nhau cũng là lần mà cậu hay nói đúng hơn là nguyên chủ trúng tiếng sét ái tình với thụ chính. Mặc dù không muốn nhưng vì sự nghiệp cậu cũng phải đi và đối đầu với lần gặp định mệnh này. Một lúc sau xe của kỷ Hà cũng đến vừa thấy cậu Kỷ Hà lại bắt đầu bài diễn thuyết của mình cũng không quên hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của cậu làm cậu như thể muốn giác ngộ suốt chuyến đi