Yến Thanh nhìn Dạ Quang run, mồm mép đã vốn vụng về của cậu ta càng trở nên vụng về, trán đổ đầy mồ hôi.
"Chuyện của tôi ý, cũng nhàm chán lắm, kiểu như là má của tôi vốn không có yêu ba của tôi, trong lòng bà luôn có một người đàn ông khác, chỉ là ông ta mất rồi nên bà ấy mới bước thêm một bước nữa với ba của tôi.
Chuyện cũng chẳng có gì nếu bà ấy không bị ám ảnh bởi con trai trước của bà. Anh ấy là một người rất tài giỏi và nghe lời, vì vậy thực hiện được những nguyện vọng của bà ấy. Nhưng tôi thì không làm được như vậy…"
“Nói tôi ích kỷ cũng được, mặc dù bà ấy muốn từ mặt tôi, tôi vẫn không muốn từ bỏ, năm đó khi còn nhỏ có một lần tôi nhìn lén thấy người anh trai cùng cha khác mẹ của tôi múa ba lê, gương mặt anh ấy dường như sáng lên, từng bước nhảy và điệu xoay ấy khiến trái tim tôi đập thình thịch, linh hồn tôi nhảy múa theo. Đó là một cảm giác rất kì lạ, và theo lẽ tự nhiên, vị anh trai kia đã trở thành thần tượng của tôi.”
“Nhưng cũng chính tôi hại anh ấy, vốn dĩ mọi thứ rất tốt đẹp nếu như tôi không nói với mẹ, tôi muốn trở thành vũ công múa ba lê giống anh, mẹ tôi nghe rất tức giận dường như đã khiến bà nhớ ra thứ gì đó rất kinh khủng, bà bật lửa, đem đôi giày ném vào trong ổ lửa, tôi nghe tiếng anh tôi khóc…”
“Nhưng khóc xong anh không một lời trách mắng tôi, tiếp tục trở thành con ngoan của mẹ. Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy muốn thay anh thực hiện ước mơ đó, tôi muốn chống lại mẹ, tôi bực tức vì mọi thứ.”
“Tôi thành công, tôi trở thành vũ công múa ba lê, nhưng tôi không vui vẻ như tôi tưởng… tôi cũng không biết vì sao, có lẽ do tôi cảm thấy hình như tôi cũng không thích ba lê như vậy, hình như tôi đang cướp đi ánh hào quang của anh tôi người nên có được, nếu như tôi không nói ra…”
"Tôi cũng không mất đi cha tôi… cũng không đánh mất gia đình của mình, tôi cuối cùng cũng hiểu cảm giác của anh ấy. Vì cái gì anh ấy cố gắng làm hài lòng mẹ như vậy, bởi đơn giản… anh ấy chỉ có mẹ mà thôi…
Ba của tôi từ đêm đó khi thấy mẹ còn nhớ về người cũ, khi thấy tấm ảnh của người cũ còn giữ trong túi của mẹ. Mọi dồn nén của ông bùng nổ, ông điên cuồng đập phá, mẹ thì mặc kệ…
Ba tôi yêu mẹ tôi, ông bị tổn thương nhiều, đến điên mất, mà mẹ tôi lại xin lỗi ông rồi muốn li dị, ông không cho, nhưng… bà li thân, rồi ông…"
Yến Thanh nói, càng nói càng trôi chảy lại càng xé toạc vết thương lòng của bản thân.
Hắn và anh trai cách nhau bảy tuổi, một khoảng cách rất lớn và đủ để hắn sùng bái và ảo tưởng. Tuy nhiên khi chính tay dập nát ước mơ của thần tượng bản thân, một đứa trẻ sẽ có những cảm xúc nào, khi nhìn thấy gia đình của mình cũng theo đó vỡ nát.
Tội lỗi, hoài nghi… giấu sâu trong cái mác bấy cần đời, lạnh lùng che đi sự yếu đuối. Là một người trong biển sâu đang cố gắng thở.
Yến Thanh vừa muốn nói tiếp hỉ là bàn tay mềm mại của Dạ Quang lại che lấy miệng hắn giọng nói mệt mỏi cực độ, trách mắng hắn:
“Tôi đã nói cậu không muốn kể cũng đừng kể, truyện của cậu… khó hiểu quá… tôi mệt mỏi quá.”
Cả người dựa vào Yến Thanh, bờ vai đều run rẩy vì sợ hãi đêm tối lại cố cường chống khàn khàn nói.
“Nếu không cậu hát ru đi, tôi nghe.” Dạ Quang dùng sự vụng về của mình an ủi Yến Thanh, trong lòng Yến Thanh như chảy một dòng nước ấm.
Trong không gian đêm tối, theo lời ca của Yến Thanh cất lên, con bướm vàng trở nên rực rỡ, an tĩnh mà đậu trên vai của Dạ Quang.
Nếu như đêm có đang buồn
Người đang chìm xuống vào bể sâu
Mệt mỏi mà vùng vẫy
Ý nghĩa nó ở đâu
Phương hướng ở nơi nào
Trái tim bàng hoàng trong đêm tối
Vậy thì nhắm mắt lại đi
Nghe âm thanh của bóng tối
Dường như khe khẽ mà dịu dàng
Hát một điệu à ơi ngủ ngon…
Không biết thời gian qua bao lâu, thang máy dừng lại, mở cửa ra hình ảnh máy ảnh đập vào mặt cả hai người.
Gương mặt hưng phấn của đạo diễn và nhân viên khi xem bọn họ như xem khỉ trong sở thú, rất khó chịu.
Mặt của Yến Thanh trong chốc lát còn tái hơn Dạ Quang bởi vì hắn hiểu rõ đây là một trò đùa, đây là phát sóng trực tiếp.
Quá khứ của hắn, đều bị hiểu rõ… không… không hẳn là tất cả nhưng là.
“Yến Thanh, không biết ba của cậu sau đó như thế nào?”
Đạo diễn hỏi như rất quan tâm Yến Thanh thậm chí còn dùng tay níu kéo, mà ai dè chạm hụt, vốn dĩ người trông như sắp hôn mê tới nơi, Dạ Quang bước lên một bước, hất tay đạo diễn ra cười giả tạo.
“Ba tôi khỏe, ba đạo diễn như thế nào?”
Mặt đạo diễn thu hồi nụ cười lạnh băng nhìn chằm chằm Dạ Quang gằng nói:
“Dạ Quang cậu đừng không hiểu chuyện như thế, cậu không thấy tôi đang nói chuyện với Yến Thanh à?”
Trong ánh mắt hiện đầy sự uy hiếp nếu là Dạ Quang trước đây có lẽ sẽ sợ hãi nhún nhường nhưng Dạ Quang của hiện tại ngay cả ma quỷ cũng không sợ, sợ gì đạo diễn.
“Thế à, nhưng mà hiện nay ngươi lễ phép nói chuyện với nhau sẽ tọc mạch hỏi chuyện ba má người khác vậy hả? Đạo diễn không bằng ngài hỏi tôi đi, ba tôi cũng có rất nhiều thứ để kể, chúng ta mỗi người đều nhường một bước.”
“Cậu dám kể?” Đạo diễn bị Dạ Quang làm cho ngạc nhiên, phó đạo diễn cũng đã nói tình hình gia đình của Dạ Quang phải nói là loạn thành một nồi cháo lòng.
Đạo diễn còn tính nếu như lượt xem quá thấp liền tung ra, hắn cũng mặc kệ Dạ Quang có ba mẹ như thế sau khi nổi tiếng bị họ tìm đến sẽ sống chết thế nào, hắn chỉ quan tâm lượt xem.
Nhưng hiện tại Dạ Quang lại muốn nói ra, hắn lập tức chần chừ. Bởi lẽ lúc này lượt xem đang cao ngất lộ ra chỉ như vẽ rắn thêm chân, vẽ vời thêm chuyện.
Việc Dạ Quang là một trong con bài để hắn tăng lượt xem hắn tuyệt đối không để Dạ Quang tự tung ra được.
“Việc này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là… chuyện cá nhân của cậu.”
Đạo diễn nói tới đây cũng ngượng chín mặt bởi hắn nói tựa như tát vào mặt mình nhưng dù sao lượt xem vẫn quan trọng.