Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Chương 10: Tập 10: Tôi dùng một ngón tay cũng đánh bại được mấy người




Sóng gió là một bài hát nhịp nhanh, nhạc trẻ, động tác phức tạp. Trước mắt chỉ có nhóm nhạc The King trình bày.

Hơn nữa để có thể trình bày tốt phần trình diễn này không những phải có thể lực tốt, còn phải đời hỏi sự phối hợp nhịp nhàng từ các bạn nhảy.

Cuối cùng bởi vì là sóng gió, bài hát có lúc yên bình, có lúc trở nên cao trào và cuối cùng là bão táp. Phân biệt là ba khúc: Sóng ngầm, sóng nổi và sóng bão.

Bài hát này, khó nhất là phần sóng ngầm, động tác chậm, khó biểu đạt dễ bị lu mờ, sóng bão thì quá khó, nhất là khúc chuyển đột ngột, giây trước động tác vừa nhẹ uyển chuyển, giây sau liền phải ở trên không trung lộn vòng.

Vì vậy an toàn nhất là phần sóng nổi, động tác vẫn nhanh chóng nhiều nhịp, nhưng không quá yên tĩnh khó biểu đạt như sóng ngầm, lại không quá thách thức như sóng bão.

Không gian lập tức trở nên kì lạ, giống như co đọng lại, không ai dám đứng ra để chọn phần nhạc.

Súng bắn chim đầu đàn, chọn phần khó còn tốt nếu đứng ra chọn phần dễ sẽ bị chửi ngập đầu. Cuối cùng không biết ai bước ra trước, bọn họ tụ thành đoàn cùng nhau đi.

Dạ Quang ngồi ở trong góc lẳng lặng mà quan sát hết thảy. Ở đây chỉ có lớp F, toàn những người thực lực không tốt, ai lại dám đứng ra chọn phần khó.

Dạ Quang kiếp trước là lớp C, vì vậy mới quen biết Nguyệt Nha, ở kiếp trước lớp C rất nỗ lực vì vậy phần trình bày không tồi, nhưng kiếp này bị phân vào lớp F, chính mắt thấy mới hiểu vì sao huấn luyện viên mỗi lần nhắc tới lớp F liền phi thường tuyệt vọng.

Không biết từ lúc nào lớp F đã phân thành ba vùng, vùng bên trái ngoài cùng là sóng ngầm không có lấy một người, vùng ở giữa là sóng nổi đông nhất có tới mười hai người, vùng sóng bão có sáu người.

Còn cậu với Nhã Văn vẫn chưa lựa chọn, Nhã Văn thấy cậu không chọn thì kéo cậu đứng lên, nhỏ giọng vào tai cậu nói:

"Nếu không chúng ta chọn Sóng Bão đi, bên đó ít người, ít cạnh tranh, động tác khó một chút mới có thách thức. Không phải cô Viên đã từng nói, làm thần tượng thì phải làm thứ người khác không thể làm, bỏ ra nỗ lực mà người thường không thể bỏ ra sao."

Dạ Quang cười, cảm thấy Nhã Văn dù có chút ngốc nghếch nhưng đối với việc này thì có cái nhìn rất tỉnh táo.

Đợi lát nữa đi, đám người đứng ở sóng nổi không bị huấn luyện viên chửi một trận mới là lạ, hơn thế nữa làm như thế cũng khiến người xem không có thiện cảm.

Thử nghĩ xem, đa phần người xem show thần tượng đều là muốn nhìn người bình thường cố gắng, muốn nhìn người mình theo dõi từng bước tỏa sáng. Ai rảnh đâu lại đi xem một đám người không có ý chí.

Dạ Quang không hiểu nỗi, những gì cô viên với thầy hà dốc lòng dạy dỗ, đối bọn họ chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.

Dạ Quang thì sao cũng được, kiếp trước cố sống cố chết đều không thể xuất đạo, hơn nữa biết mình thích làm diễn viên, Dạ Quang cũng không quá chấp niệm với việc làm thần tượng.

Dạ Quang theo chân Nhã Văn vừa định đứng ở sóng bão đột nhiên có người ra tiếng:

"Thiên tài không phải nên chọn thứ người thường không dám chọn sao?"

Dạ Quang quay đầu, cậu nhìn người trước mắt trong chốt lát không thể nhớ ra tên người này.

"Là Nhật Minh."

Nhã Văn thì thào vào tai cậu, Dạ Quang nhớ ra, là cái tên ngu xuẩn lần trước, bởi vì ghen ghét nhan sắc của cậu mà kiếm chuyện hiện nay lại ghen ghét sự thông minh của cậu.

Cái này gọi là, khen thưởng đến từ đồng đội có thể có thành phần tâng bốc, khen thưởng đến từ kẻ địch khiến ta sướng tới lân lân.

Bởi vì nó là sự thật.

Ừm trước khi gây sự còn biết khen khen người ta, Nhật Minh đúng không, chú khỉ ngốc, tui chú ý cậu rồi. Dạ Quang cười khẽ, nhìn về phía Nhật Minh nói:

"Cậu gọi tôi?"

"Ngoài cậu ra tôi còn gọi ai nữa."

"Vậy cảm ơn cậu đã khen tôi!"

"Ai khen cậu chứ? Nói tóm lại cậu không được tham gia sóng bão. Chúng tôi không đồng ý. Còn việc cậu được tham gia sóng nổi hay không? Cậu xem xem bên đó có chứa chấp cậu không?"

Nhật Minh cũng ở phần sóng bão, điều này khiến Dạ Quang ngạc nhiên, tên ngu ngốc này thế mà cũng biết chọn phết.

"Vì sao tôi phải nghe các cậu? Không phải mỗi người đều tự chọn phần mình nhảy sao!"

"Nhưng một bài nhạc không thể không có phần đầu, người tài giỏi thường có trách nhiệm lớn, không lẽ cậu muốn chúng tôi gánh phần trách nhiệm này sao? Cậu phải nghĩ cho đồng đội, chúng tôi nhảy hỏng làm việc nhỏ, khiến cả đội bị đánh giá thấp là việc lớn."

Nhật Minh có lý có cứ nói, ý độ đem cái mũ ích kỷ đập lên đầu Dạ Quang. Không thể không nói miệng mồm của Nhật Minh rất linh hoạt, vài ba câu liền khiến người khác trở thành tội đồ.

"Các cậu cũng nghĩ vậy sao?"

Dạ Quang nhìn ngang bọn họ, ai nấy đều cúi gầm mặt, không hiểu sao lúc này trong lòng Dạ Quang nổi trận lôi đình. Thậm chí còn có người lí nhí:

"Anh Quang, mọi người đều tin rằng anh sẽ làm được."

Dạ Quang lườm người nọ, không nhớ nỗi thằng nhãi này tên gì, cũng không cần thiết nhớ. Người như vậy tồn tại không được lâu. Mà lúc này Nhã Văn đột nhiên tiến tới bên cạnh cậu, che bên cạnh cậu, còn có một người thoạt nhìn rất to con nghiêm túc cũng tiến lại gần.

Nhã Văn che chắn cho cậu, to con che chắn cho Nhã Văn. Nhã Văn hùng hổ nói:

"Đừng không biết xấu hổ như vậy, các cậu làm không được dựa vào đâu nói Dạ Quang làm được. Người ta biết làm toán, người ta biết hát chứ ai nói người ta biết nhảy múa bao giờ. Bây giờ tôi nói các cậu có 72 phép thần thông các cậu có hay không?"

To con nghiêm túc gật đầu phụ họa, giữa một đám cao một mét tám làm tiêu chuẩn lọt ra một người một mét chín lắm hơn nữa khung xương to còn ít nói, thoạt nhìn qua tưởng chừng như người titan (người khổng lồ).

Hoàn toàn không phù hợp với tiết mục thần tượng, nhưng trời cho hắn gương mặt tựa như tượng tạc, tràn đầy khí chất nam tử, cùng với cảm giác an toàn cũng là một trong những gu thẫm mỹ của chị em.

Đúng vậy, có người thích râu ria xồm xoàng càng già càng có khí chất.

Thế thích tên cao to đẹp trai thì cũng rất bình thường, cảm giác đứng nép vào lòng, cảm giác nhìn gương mặt đầy góc cạnh ấy quả thực tuyệt cmnr.

"Đúng vậy, với lại mấy người còn muốn anh Quang bối nồi, làm dê thế tội, nếu như Anh Quang làm tốt thì không có vấn đề gì dù sao đoạn này rất khó để chiếm nổi bật, mà làm xấu thì mấy người lại tính đổ lỗi chứ gì, tôi đều nghe thấy hết."

Triệu Hồng không biết từ trong góc xó nào đi ra, tay quấn quấn lọn tóc, nhìn nghía qua mọi người, cười mỉa.

"Mày... mày ban B ai cho mày lại đây?"

"Trời ơi, nạt người ta, người ta sợ quá à."

Triệu Hồng miệng thì nói sợ thậm chí còn chạy ra đằng sau ôm lấy Dạ Quang. Dạ Quang lúc này chú ý tới, ngoại trừ việc trông có vẻ nhỏ con do dáng người hiện gầy thì Triệu Hồng cao cũng không kém to con.

"Anh Quang bọn họ nạt em." Nhưng Triệu Hồng làm như không biết điều đó, tỏ vẻ đáng yêu mà nắm lấy vạt áo của Dạ Quang.

dạ Quang... nói tóm lại: Mắc mệt. Giọng liền có chút không vui, khó chịu:

"Sao cậu lại ở đây?"

"Đâu có quy định nào cấm ban B không được ghé sang ban F chơi đâu?"

Triệu Hồng thản nhiên đáp, đúng lí hợp tình khiến người ta không cãi lại được. Nhưng vấn đề thời gian này mọi người không phải đều cố gắng huấn luyện để đạt được người xem yêu thích sao?

Ai lại rãnh rỗi đi chơi, thay vì nói đi chơi, người ta càng tin rằng:

"Cậu qua đây để thăm dò thực lực của chúng tôi đúng không?"

Dạ Quang nghe xong ngẩng người, Triệu Hồng nghe xong cũng phì cười, hắn mắt lé nhìn qua, tròng mắt tràn đầy giễu cợt:

"Trừ anh Quang của tôi ra, các người ở đây xứng sao?"

"Còn thăm dò thực lực, tôi một đầu ngón tay cũng đánh gục được mấy người."

Triệu Hồng nói ngay tức khắc liền kích phát ngòi nổ trong phòng, Nhật Minh cũng chua ngoa không kém:

"Nói anh lợi hại hơn bọn tôi, bọn tôi không có gì để nói, dù sao anh cũng là ban B, nhưng hiện tại anh nói anh một ngón tay có thể chiến thắng chúng tôi, anh thử xem."

Triệu Hồng cũng không sợ, ngay lập tức giơ lên ngón giữa. Bọn họ ai nấy mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Ý gì?"

Dạ Quang lạnh mắt nhìn Triệu Hồng, nhìn thấy Triệu Hồng khinh bỉ nhìn bọn người kia, ánh mắt như sắp toát ra lời nói gì đó kinh hoàng lắm. Có nén sợ hãi cùng khó chịu, Dạ Quang nhanh một bước chặn miệng Triệu Hồng.

Triệu Hồng trợn tròn mắt, dường như rất vui vẻ vì Dạ Quang tiếp xúc hắn, dù là bịt miệng hay bóp cổ hắn đều vui, còn cố ý dùng lưỡi chọc chọc bàn tay Dạ Quang, liếm mùi mồ hôi trên đó.

Dạ Quang mặt biến sắc nhưng không nói gì, chỉ là lỗ tai chậm rãi hồng lên.

"Cậu im lặng một xíu, còn các cậu cũng bình tĩnh, để tôi giải thích."